Hà Phương bị Đình Việt lôi thẳng vào rừng cây rậm rạp sâu bên trong, cô không hiểu anh định làm gì, nhưng không thể lên tiếng nên chỉ có thể mím chặt môi chạy theo.
Bước chân Đình Việt rất nhẹ, dẫm lên cỏ cây không phát ra tiếng động, áo blouse trắng cũng bị anh cởi ra rồi vứt giữa đường. Đình Việt chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng màu đen thẫm ở bên trong, nắm tay Hà Phương chạy một mạch theo lối khác xuống chân dốc.
Lúc dừng lại, đứng từ trong bụi cây nhìn ra cô mới phát hiện ra chiếc xe kia vốn không hề di chuyển, hình như xe hỏng nên một gã trong bọn chúng phải chui xuống gầm xe xem xét, gã hói đầu còn lại đứng tựa vào cửa xe, ánh mắt láo liên cảnh giác nhìn xung quanh.
“Mẹ k.iế.p, đen thật”. Gã nằm trong gầm xe nói ra: “Ngày nào không hỏng, lại nhằm đúng ngày này hỏng. Trục lốp mòn sắp bung ra rồi”.
“Đi được nữa không?”. Lưng quần gã hói đầu hơi gồ lên, Hà Phương ngồi ở cách đó không xa trông thấy liền hít vào một ngụm khí lạnh. Cô đã từng đến các nước Trung Đông viết về chiến tranh, có thấy s.ú.ng vài lần, vốn nghĩ lũ buôn người này cùng lắm là dùng d.a.o hoặc tuýp sắt làm vũ khí, không ngờ còn có s.ú.ng.
Cũng may có Đình Việt vừa rồi sáng suốt, không để cô trực tiếp xông ra chặn đầu xe bọn chúng, nếu không, cũng không dám nghĩ đến hậu quả bây giờ thế nào.
Gã trong gầm xe kêu lên: “Chịu thôi, cùng lắm là đi được vài cây nữa. Trục hỏng, bánh xe long ra thì đi bằng mắt”.
“Con m.ẹ nó chứ”. Gã hói đầu chửi tục một tiếng, lại móc điện thoại ra, giơ lên cao lắc lắc: “Vẫn không có sóng, không gọi ai được. Cái chỗ khỉ ho cò gáy gì thế này”.
“Không phải chỗ khỉ ho cò gáy thì lừa được đám dân tộc nhẹ dạ cả tin chắc. Lần này đến bắt đứa thứ hai rồi mà vẫn tin con mình được ra huyện đi học”. Gã nằm trong gầm xe vừa loay hoay sửa, vừa nói bằng giọng đầy châm biếm và khinh bỉ: “Trên đời này có chuyện tốt dễ dàng thế thì chúng ta đã chẳng phải đi bu.ôn ngườ.i”.
“Mày đừng tưởng bọn nó ngu, biết đâu giờ bọn nó tự nhiên nghĩ lại, lại tỉnh ngộ rồi đang đuổi theo chúng ta đấy. Xe hỏng thế này, bị dân làng bắt được thì xong đời”.
“Sợ quái gì, chúng ta còn có s.ú.ng cơ mà”
Tên hói đầu không nói nữa, chỉ cất điện thoại đi rồi rút bao thuốc ra, châm lửa. Hắn liếc mấy đứa trẻ bị đánh thuốc mê nằm la liệt trên sàn xe, thấy bọn nhóc vẫn im lìm ngủ như c.hế.t mới quay đi, chầm chậm rít vào một hơi thuốc.
Tên nằm trong gầm xe thoăn thoắt vặn lại vít ở trục: “Lần này trót lọt thì định đưa người vượt biên kiểu gì? Tao nghe nói dạo này biên phòng đang làm gắt lắm, tự nhiên dắt theo mấy đứa trẻ đi gần biên giới kiểu gì cũng bị kiểm tra đấy”.
“Thuê người”.
“Lấy đâu ra người mà dễ thế. Dắt trẻ con vượt biên là tội bắt cóc đấy, đứa nào dám làm?”
Tên hói đầu hừ lạnh một tiếng: “Mày ngu. Đứa nào thấy tiền chẳng sáng mắt. Ông đây ngày xưa buôn h.àng trắng, còn thuê được bao nhiêu sinh viên giúp đưa hàng kia kìa”. Hắn mông lung nhớ lại chuyện cũ, lại phả ra một làn khói trắng: “Cứ đưa cho bọn nó một cái hộp, bảo cầm đến địa chỉ A, địa chỉ B là xong. Bọn nó không biết bên trong là gì, nhưng được trả nhiều tiền chỉ để đưa đồ thì đứa nào cũng thừa sức đoán được chẳng phải đồ tử tế. Rồi vẫn chấp nhận đưa đó thôi. Thấy tiền là ai cũng sáng mắt. Bọn trẻ con này cũng thế, cứ thuê vài đứa rồi nói nhờ dắt sang biên giới tìm mẹ, kiểu gì cũng có người nhận ngay”.
Tên nằm dưới gầm xe gật gù cười phá lên, ra chiều đã hiểu: “Đúng là người có kinh nghiệm có khác. Nhưng làm thế hơi mạo hiểm. Mày đã bị phát hiện lần nào chưa?”
“Chưa, nhưng có một lần suýt thì toi đời”.
Mặt trời đã bắt đầu ngả về sườn tây, tên hói đầu cũng sốt ruột, nhưng xe cộ vẫn chưa sửa được, đành kể chuyện g.iế.t thời gian: “Năm 2014 hay 2015 gì đó, tao vẫn còn lang thang ở Hà Nội. Tìm được một thằng sinh viên trông có vẻ tin người, lừa nó giao được mấy bánh hàng tr.ắng. Nhưng hình như giữa đường nó phát hiện ra hộp đồ tao đưa nó có vấn đề nên không giao nữa, cầm hàng quay lại trả cho tao”.
Hắn vứt đầu lọc thuốc đã được hút hết xuống đất, lấy mũi giày di di cho nó tắt ngấm: “May mà hồi đó nó ngu, mang trả lại, chứ nếu nó báo công an thì tao toi rồi”.
“Còn có chuyện đó nữa à?”
“Ừ”.
“Tiếp theo thế nào?”
“Đợt đó tao vội quá, không đeo khẩu trang, cũng sợ tự nhiên nó suy nghĩ lại rồi báo công an nên cũng đe dọa nó mấy lần. Mẹ k.iế.p, thế mà thằng oắt đó không sợ, còn định báo công an thật nữa đấy”. Gã hói đầu nghĩ đến chuyện cũ vẫn còn thấy bực tức, lòng đầy hậm hực nhưng miệng thì nở nụ cười nham hiểm.
“Sau đó mày làm thế nào? Để nó báo thật à?”
“Làm gì có chuyện đó. Tao lôi nó đến cái nhà bỏ hoang, dọa nó mấy lần nhưng nó vẫn khăng khăng không chịu nghe lời, thế nên tao ném nó xuống”. Nói đến đây, hình như hắn nhớ ra chuyện gì đó nên bổ sung thêm một câu: “Hồi đó nó mới 21, 22 tuổi thì phải. Trông cũng thư sinh trắng trẻo. Nó mà biết nghe lời có khi giờ cũng đã lấy vợ sinh con rồi ấy chứ. Đúng là một thằng oắt con ngu ngốc, nhà đã nghèo rồi mà còn sĩ diện đòi sống ngay thẳng. C.hết là đáng lắm”.
Hà Phương ngồi ở bụi cây cách đó không xe, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của hắn, đến những lời cuối, tim cô tựa như bị thứ gì đó xuyên qua, đau đớn siết chặt tay Đình Việt.
Anh vốn nghĩ cô chỉ đang thương xót cho cuộc đời người khác nên khẽ lên tiếng trấn an: “Bình tĩnh”.
Cô không thể bình tĩnh, cơ thể vẫn run lên bần bật, Hà Phương có cảm giác không thể thở được, cổ họng bị chẹn đến mức tim phổi như muốn vỡ tung ra. Giây phút ấy cô không thể nhớ được mình đang ngồi ở đâu, mình cần bình tĩnh vì chuyện gì, trong đầu chỉ liên tục xuất hiện một cái tên và bầu trời đêm Hà Nội vào năm đó.
Chàng thiếu niên sáng ngời khi ấy nằm dưới tòa nhà bỏ hoang lạnh lẽo, khi c.hế.t, một giọt nước mắt vẫn đọng lại ở khóe mi anh, má.u thịt anh hòa trộn lại một chỗ, xương gãy nát, chẳng còn nhìn ra hình thù gì.
Minh Quân của cô…
Cái gai cắm sâu trong lòng hơn 6 năm đột nhiên mưng mủ trở lại, tinh thần Hà Phương bị đả kích không thể chịu nổi, cô ngửa đầu lên trời ra sức thở dốc, muốn hét thật to nhưng đúng lúc này, Đình Việt bỗng dưng dang tay ôm thật chặt cô.
“Được rồi, Phương, không sao”. Giọng anh rất khẽ, đám người kia ở cách xa không thể nghe thấy, mùi hương bồ kết và mùi khử trùng trên thân thể anh cũng rất nhẹ, chỉ có mình Hà Phương ngửi được.
Lưng ngón tay anh miết lên từng đốt sống trên lưng cô: “Bình tĩnh, không sao rồi”.
Lời nói của anh giống như có tác dụng thôi miên, không cần dùng đến thuốc an thần loại nặng, chỉ trong phút chốc cô đã có thể thở được.
Hà Phương giống như một kẻ sắp c.hế.t đuối vớ được một cọng rơm, cô lập tức bám chặt vào anh, tựa sát vào l*иg ngực ấm nóng của Đình Việt, cảm nhận từng hơi thở của anh.
Từng tiếng tim đập nhẹ nhàng vững chãi của anh từ từ trấn an cô, từ từ làm lòng cô dịu xuống, thậm chí bỗng dưng cô lại nhớ đến vị ô mai trong miệng mỗi lần ngửa đầu nhìn lên ánh trăng sáng, lòng từ từ chấp nhận sự vỗ về của anh.
Hà Phương nhắm chặt mắt, lẩm bẩm bên tai anh: “Ôm chặt thêm một chút”.
“Ừ, tôi ở đây”. Đình Việt biết Hà Phương không phải loại phụ nữ dễ mè nheo sợ hãi, nhưng giây phút này đây anh cũng không hề hỏi cô đang run rẩy điều gì, lẳng lặng làm theo lời cô.
Một cái ôm đơn giản như vậy của anh cũng đủ làm cô yên tâm, Hà Phương mím môi vùi sâu vào ngực anh, trong bụi cây rậm rạp, chỉ có hơi thở rất khẽ của hai người.
Ít lâu sau ở con đường cái bên ngoài, tên trong gầm xe cũng chui ra, người hắn dính đầy bụi đất và dầu mỡ, chật vật sửa một hồi vẫn bất lực lắc đầu: “Không được rồi. Khả năng cố chạy thêm vài cây nữa, kiếm chỗ nào có sóng rồi gọi người đến đón thôi. Tầm này thì chịu c.hế.t”.
“Sắp tối rồi. M.ẹ nó, xuống hẳn chân dốc chắc có sóng”. Tên hói đầu nheo mắt nhìn rừng cây dưới chân đồi: “Ở đó có rừng cây, đánh xe vào trong trốn rồi chờ người tới. Buổi tối, bọn dân làng có muốn tìm cũng khó”.
“Đi thôi”.
Hai gã đàn ông phủi tay, nhanh chóng quay người lên xe, vài giây sau đã nghe tiếng khởi động máy. Lúc này, Hà Phương cũng đã dần tỉnh táo lại, cô buông Đình Việt ra, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
Anh biết cô định nói gì nên chặn miệng trước: “Cô quay về bản A Tứ, tôi đuổi theo”.
“Không được”. Cô kiên quyết lắc đầu.
Cả anh và cô đều hiểu, để cứu A Pá và lũ nhóc ở trên xe thì bọn họ chỉ có hai con đường: Một là quay về bản A Tứ để thông báo cho hiệu trưởng và công an, hai là đuổi theo đám buôn người kia rồi tự mình tìm cách cứu A Pá.
Nhưng quay về bản A Tứ thì sẽ bị mất dấu bọn chúng, còn làm theo cách thứ hai thì quá mạo hiểm. Lựa chọn thế nào đều phải cân nhắc thật kỹ, nhất là bọn chúng có s.ú.ng, còn hai người thì không.
Hà Phương nói: “Bọn chúng có súng, một mình anh đến đó rất nguy hiểm, tôi đi cùng. Nếu bọn chúng đến chỗ có sóng, điện thoại của tôi cũng có sóng, tôi sẽ tranh thủ gọi công an”.
“Hai người sẽ dễ bị phát hiện hơn một người. Rừng dưới dốc không giống đường rừng từ trường ra thôn, cô không đi được”. Anh phủi tay đứng dậy, định mặc kệ cô.
Nhưng Hà Phương vẫn kiên quyết chạy theo: “Tôi đi được”
Đình Việt khẽ nhíu mày, anh nhìn chiếc xe 16 chỗ kia đã bắt đầu chạy chậm, kiên trì không muốn Hà Phương đi theo.
Lần này chuyện A Pá bị bắt quá đường đột, anh không kịp chuẩn bị gì, trong tay cũng không tấc sắt. Nhưng anh biết rõ đây là cơ hội tốt nhất để cứu lũ trẻ khỏi bọn buôn người, nếu để mất giấu, rất có thể sau này A Pá sẽ mãi mãi không trở về nữa. Cho nên dù biết phía trước nguy hiểm nhưng anh vẫn phải đi.
Có điều Hà Phương dù sao cũng chỉ là một cô gái, cô không thể mạo hiểm theo anh được.
Anh trầm giọng, kiên nhẫn nhắc lại: “Quay về đi”.
“Anh biết tôi sẽ không nghe lời”. Hà Phương nhìn anh bằng đôi mắt cố chấp: “Để tôi đi theo anh”.
“Hà Phương”. Đình Việt gằn từng chữ: “Cô không cảm thấy mình phiền lắm sao?”
Hà Phương mím chặt môi, trước giờ bị anh mắng cô không cảm thấy xấu hổ, nhưng lần này thì khác, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, cô vẫn lì lợm đi theo anh: “Tôi phiền đấy, thì sao? Anh có giỏi thì đánh ngất tôi rồi lôi tôi về. Còn không thì im miệng lại rồi đi mau”.
Đình Việt nghiến răng, lúc này chỉ muốn chửi tục một tiếng.
Cô nói đúng, anh biết cô sẽ không nghe lời, anh cũng không thể đánh ngất cô. Người phụ nữ đầu cứng như đá này anh không trị nổi.
Xe của bọn buôn người có vấn đề nên chạy rất chậm, bọn chúng vẫn đi đường vòng, còn Hà Phương và Đình Việt chạy ở trong rừng nên dù tốc độ khác nhau nhưng vẫn có hy vọng đuổi kịp.
Chỉ là chạy trong rừng cây rậm rạp khác hẳn với chạy ở con đường mòn trong núi, cành cây gai góc cào khắp người, chân dẫm phải gai, đau đến mấy cũng không có thời gian dừng lại, Hà Phương chỉ có thể cắn răng, mải miết nắm tay Đình Việt chạy đi.
Từ thôn ra huyện cũng chỉ có một con đường đó, Đình Việt biết rõ phương hướng nên chốc lát sau đã đổi lại thành anh kéo tay cô, thân thể cao lớn của anh chắn phía trước, che hết những cành cây vươn ra đường cào vào Hà Phương. Cô vừa thở hổn hển vừa cố theo kịp bước chân anh:
“Đau không?”.
“Không c.hế.t được”. Anh lạnh lùng nói.
“Tốt nhất là đừng c.hế.t”. Cô vẫn còn tâm trạng nói đùa: “Người anh đẹp như thế, c.hế.t sớm phí phạm lắm”.
“Cô im miệng đi”.
Hà Phương bật cười giòn tan, trêu chọc anh xong cũng đã quên béng đi nỗi đau đớn từ thân thể!
Mặt trời đỏ rực dần dần khuất sau mấy dãy núi ở bản A Tứ, chẳng mấy chốc cánh rừng dưới chân dốc cũng chìm vào tĩnh lặng và tối tăm, xung quanh chỉ có những tiếng bước chân dẫm trên lá mục của Đình Việt và Hà Phương. Đến khi chiếc xe 16 chỗ kia tìm được một nơi trú ẩn bằng phẳng mới đi sâu vào trong rừng rồi dừng lại.
Điện thoại bắt đầu có sóng, bọn chúng nhanh chóng gọi đồng bọn đến trợ giúp. Hà Phương cùng Đình Việt nấp sau một bụi cây cách đó không xa, cô nhìn một vạch sóng yếu ớt trên màn hình rồi lại nhìn Đình Việt, không kịp để cho bản thân kịp nghỉ ngơi, chỉ nói:
“Gần hết pin, không đủ để gọi về cho mọi người”.
Anh cúi đầu, dùng toàn bộ thân mình bao bọc lấy cơ thể cô, tránh để ánh sáng lọt ra ngoài: “Đừng gọi, nhắn tin đi”.
Cô gật đầu, nhanh chóng nhắn một tin cho thầy A Sì Lử, bởi vì sợ hết pin không thể viết quá nhiều, chỉ kịp thông báo vị trí của bọn buôn người cho thầy hiệu trưởng. Tin nhắn vừa gửi đi thì màn hình tắt ngúm. Hà Phương nhìn Đình Việt đầy bất lực, anh cũng nhìn cô, trầm mặc mấy giây mới nghe tiếng đánh lửa từ bìa rừng.
“Nhật, nhặt thêm mấy cành củi khô đi”. Tên hói đầu gọi.
Gã chui vào gầm xe ban nãy tên Phùng Nhật, nghe thế mới lững thững mở cửa xe đi xuống: “Bọn oắt con kia chắc sắp hết thuốc mê rồi đấy. Mày canh chừng cẩn thận, để ý không bọn chúng chạy mất”.
“Khỏi cần nhắc”. Tên hói đầu ngồi bên cạnh đống lửa vừa mới được đốt lên, ánh sáng rọi thẳng vào mặt hắn, càng hiện rõ vẻ xảo quyệt và dữ tợn: “Ông đây còn có s.ú.ng. Lo cho bản thân mày trước đi, vào sâu trong rừng không biết có chuyện gì đâu, loanh quanh ở gần đây thôi”.
“Biết rồi, đại ca Hạo”.
Bọn chúng có hai người, còn có vũ khí, không thể tấn công trực diện. Nhưng một mình Phùng Nhật đi nhặt củi có lẽ là cơ hội tốt, hắn không có s.ú.ng, nếu may mắn Đình Việt có thể xử lý hắn trước.
Hà Phương thấy anh nhìn Phùng Nhật chằm chằm cũng hiểu Đình Việt định làm gì, cô khẽ hỏi: “Trông hắn có vẻ gầy hơn anh, anh xử lý được không?”.
“Tôi thử xem”. Anh cúi đầu, nhỏ giọng dặn dò cô: “Cô ngồi yên ở đây”
“Anh cẩn thận, xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đánh lạc hướng giúp anh”.
“Xảy ra chuyện, cô chạy vào sâu trong rừng, men theo đường cũ chạy về”. Ngữ điệu của anh vô cùng cứng rắn và kiên quyết: “Nhớ kỹ, không cần cô giúp tôi”.
Lúc này, Phùng Nhật đã tiến sâu vào trong rừng hơn một chút, Hà Phương cũng không muốn mất thời gian đôi co với anh, chỉ nói một câu chẳng hề liên quan: “Tôi tin anh”.
Đình Việt không đáp, anh hít vào một hơi rồi lẳng lặng di chuyển trong bóng đêm, bước chân rất khẽ, chỉ như một cơn gió làm lá trong rừng thổi xào xạc, ngay cả Hà Phương ở gần đó cũng chẳng nghe được mấy âm thanh.
Phùng Nhật lúc này đang loay hoay nhặt mấy cành củi khô ở chỗ bìa rừng có ánh lửa chiếu đến, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, vừa nhặt vừa huýt sáo, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Lâm Hạo ở phía sau.
Đình Việt như một chiếc bóng nhẹ nhàng lại gần chỗ Phùng Nhật, anh đứng sau một thân cây, nhẹ nhàng tháo chiếc đồng hồ trên tay mình rồi đặt xuống đất. Phùng Nhật đang tiến về phía này bỗng dưng nhìn thấy trong bụi cây có gì đó sáng lóa. Hắn chớp mắt vài cái, phát hiện ra đó là một chiếc đồng hồ dây thép thì đột nhiên nổi lòng tham, im bặt không nói gì cho Lâm Hạo.
Phùng Nhật vội vã chạy đến, vạch bụi cây ra, vừa đọc được dòng chữ Patek Philipe thì sung sướиɠ thầm nói một tiếng: “Con m.ẹ nó chứ, sao lại nhặt được đồ quý ở chỗ khỉ ho cò gáy này…”.
Hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh lướt qua sau lưng, tiếp theo cổ bị một cánh tay cứng rắn như sắt thép ghì chặt xuống. Người kia gần như ngay lập tức bịt miệng khiến hắn không thể kêu lên, chỉ có thể trợn mắt cố vùng vẫy báo động cho Lâm Hạo. Hai người giằng co trong rừng cây ít nhiều cũng sẽ phát ra tiếng động, nhưng khi đó, Hà Phương cũng nhặt một viên đá ném về phía xe, vang lên “Rầm” một tiếng.
Lâm Hạo bị giật mình, hoàn toàn không hề bận tâm đến Phùng Nhật ở phía bên này mà lập tức đứng dậy đi quanh xe kiểm tra. Bọn A Pá đang ngủ mê mệt nghe tiếng động cũng bật dậy, nhìn xung quanh rồi bắt đầu nhao nhao:
“Đây là đâu thế?”. Một đứa khóc lớn: “Mẹ ơi, huhu, mẹ ơi”.
“Mẹ k.iế.p”. Lâm Hạo bực bội chửi thề một tiếng, cầm súng mở cửa xe xông lên, chỉ mặt từng đứa: “Mấy đứa ranh con chúng mày ngậm miệng lại”.
Lũ trẻ không biết s.ú.ng có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nhìn gương mặt dữ tợn của Lâm Hạo liền sợ hãi co rúm vào nhau, đứa nào đứa nấy ngoác miệng thi nhau khóc. Lâm Hạo muốn nổ sú.ng cũng không thể bắn được, đ.iên tiết tóm lấy một đứa gần nhất, tát túi bụi vào mặt: “Tao bảo câm chúng mày câm không? Còn khóc hả? Tin tao tát gãy răng hết chúng mày không?”.
Đứa bé kia bị tát đến bật cả máu mồm, sợ tới nỗi quên cả khóc. Lũ trẻ đang thi nhau đòi mẹ trong khoang xe cũng im bặt, run rẩy trốn trong một góc, vừa sợ hãi vừa căm ghét nhìn người đàn ông kia.
Lâm Hạo hừ lạnh một tiếng: “Lũ oắt con chúng mày ngồi yên trên xe cho tao. Đứa nào dám trèo xuống thì đừng trách bắn c.hế.t ngay tại chỗ. Biết chưa?”.
A Pá sợ đến mức run bần bật: “Cháu muốn về với mẹ”.
“Cháu cũng thế”. Đứa khác nước mắt giàn giụa: “Chú cho cháu về với mẹ đi, cháu không xuống huyện đi học nữa đâu”.
Lâm Hạo không có hơi đâu dỗ dành đám trẻ con này, hắn la lối dọa dẫm một hồi, lại trèo lên ghế trước lấy mấy chai nước đã được tẩm thuốc mê, định cho bọn A Pá uống để ngậm miệng.
Hắn vốn nghĩ lũ trẻ con này không có sức chống cự nên buông lỏng cảnh giác, tay cầm súng qua loa, nhoài người lên tận cốp trước. Nhưng đúng lúc tay hắn vừa chạm đến chai nước thì đột nhiên thấy có bóng người vọt lên xe, Lâm Hạo chưa kịp xoay người lại thì đã bị đạp một cước từ sau lưng, ngực hắn đập “rầm” một tiếng xuống sàn xe, lục phủ ngũ tạng đau đến mức muốn bắn ra ngoài.
“M.ẹ k.iế.p”. Lâm Hạo hoảng hốt định nhặt khẩu súng văng dưới sàn, nhưng giây tiếp theo đã bị Đình Việt lôi lên. Anh tóm cổ áo hắn, vung thẳng một quyền vào mặt Lâm Hạo, hắn bị đau tận hai lần thì xây xẩm mặt mày, quên cả phản kháng, chỉ hét lên mấy tiếng chói tai.
Đình Việt không bận tâm đến hắn, nắm đấm trên tay anh nện xuống liên tục, miệng lại nói với Hà Phương vừa chạy đến: “Mau dẫn bọn trẻ đi”.
Cô lúc này cũng đã trèo lên xe, thấy Đình Việt đang đánh nhau với Lâm Hạo cũng không có nổi thời gian giúp, chỉ có thể xông đến chỗ lũ nhóc đang túm tụm lại ở ghế sau: “Mấy đứa, mau đi theo cô”.
Bọn trẻ thấy người trên xe đánh nhau tán loạn nên càng sợ hãi, không đứa nào dám nhúc nhích, chỉ duy nhất có A Pá nhận ra Hà Phương.
Hai mắt A Pá sáng rực lên: “Cô Phương”.
Hà Phương túm lấy đứa trẻ gần nhất kéo lên: “A Pá, mau đi. Muốn về nhà thì chạy nhanh lên”.
A Pá lúc này tuy vẫn còn sợ mấy người kia, nhưng thấy ‘chú Việt’ đang đánh nhau với gã đã dọa chúng ban nãy, lại thấy Hà Phương giục giã mau chạy nhanh, nó đột nhiên hiểu ra cô Phương chú Việt đến để giúp bọn chúng có thể về nhà.
Nghĩ vậy, phút chốc A Pá cảm thấy mình cũng nên làm gì đó, nó vội vàng đứng dậy kéo người bên cạnh: “Mau đi thôi, cô Phương chú Việt đến giúp chúng ta đấy. Mau đi thôi”.
Dưới sự thúc giục của A Pá và Hà Phương, rút cuộc mấy đứa trẻ kia không dám chần chừ nữa, nhanh chóng đứng dậy chạy. Sau khi đẩy hết lũ trẻ xuống xe, Hà Phương đứng ở cửa quay đầu nhìn Đình Việt, thấy anh và Lâm Hạo vẫn đang giằng co mới hét: “Việt, bọn trẻ ra ngoài rồi. Mau chạy đi”.
“Đi trước, tôi theo sau”. Cánh tay Đình Việt đang ghì chặt cổ Lâm Hạo, hắn tuy là một tên du côn cặn bã, nhưng lại không có sức khỏe bằng anh. Hơn nữa cánh tay Đình Việt rắn chắc như gọng kìm, Lâm Hạo chẳng có cách nào, chỉ có thể đấm liên tục vào mạng sườn Đình Việt.
“Thằng c.h.ó này, bỏ ra”. Hắn gầm to.
Đình Việt cố nín nhịn chịu đau, anh muốn đánh ngất Lâm Hạo nhưng hắn không giống Phùng Nhật, không thể hoàn toàn khống chế được.
Hà Phương thấy anh bị đánh như vậy thì muốn xông lên giúp đỡ, nhưng bên dưới lũ trẻ vẫn sợ hãi không dám chạy đi, đúng lúc chẳng biết làm sao thì đột nhiên cô lại trông thấy một vật lóe sáng sượt qua, Lâm Hạo không rõ đã rút được con d.a.o găm trên người từ khi nào, nhắm thẳng bụng của Đình Việt đ.â.m đến.
Hà Phương kinh hãi hét lên: “Cẩn thận”.
Đình Việt không một tấc sắt, giây phút ấy chỉ có thể dùng tay không nắm lấy lưỡi d.a.o. Da thịt bị cứa đứt đến tận xương, máu trên tay anh lập tức phun ra, chảy tong tong xuống người Lâm Hạo.
Đình Việt thấy Hà Phương định xông lên xe lần nữa gầm lên: “Đi mau”.
“Nhưng anh…”. Cô do dự, há miệng muốn nói nhưng đã bị anh ngắt lời: “Tôi nói cô đi mau”.
Lũ trẻ vẫn đang đứng sau thân xe đợi cô, không có cô, chắc chắn bọn chúng không dám chạy. Hà Phương chẳng còn cách nào, nhìn chằm chằm máu trên bàn tay anh rồi nói: “Tôi chờ anh”.
Sau đó cùng lũ trẻ quay ngược về con đường cái ban nãy.
Ban đêm trong rừng rất tối, lũ trẻ lại nhát gan nên chạy rất chậm, Hà Phương cũng chẳng nhớ rõ mình dẫm phải bao nhiêu cái gai, bị bao nhiêu cành cây cào vào. Cô cứ thế cùng lũ trẻ chạy đi, may sao một lát sau cũng ra đến được đường cái.
Nhìn về phía đầu dốc thấy có mấy đốm lửa lập lòe đang đi xuống, Hà Phương biết đó là những người dân trong thôn đang đốt đuốc đi tìm bọn A Pá, có người trợ giúp thì không còn đơn độc nữa, sự căng thẳng trong lòng cũng bất giác dịu đi.
Cô đẩy bọn A Pá về phía trước: “A Pá, mọi người đang đi tìm mấy đứa đấy”.
A Pá ngẩng đầu lên mấy đốm lửa kia, không nhịn được, vừa khóc vừa kêu to: “Mọi người ơi, mẹ ơi, con ở đây”.
Ở khoảng cách vẫn còn khá xa, dân làng tất nhiên không nghe được tiếng gọi của A Pá. Tuy nhiên, bước chân Hà Phương vẫn bất giác chậm lại: “A Pá nghe cho rõ đây”.
A Pá khóc đến mắt mũi tem lem, nghe cô nói vậy mới quay đầu, mở to mắt nhìn cô.
Hà Phương không chờ nó hỏi đã lên tiếng: “Lát nữa phải chạy thật nhanh đến chỗ mọi người. Chạy dọc theo đường cái này về thôn, dẫn các bạn theo cùng. Thấy gì thì cũng không được quay ngược lại, nhớ rõ chưa?”.
A Pá không biết Hà Phương định làm gì, nhưng nó cảm thấy rất sợ hãi, nước mắt không nhịn được lại chảy ra: “Cô Phương ơi con sợ”.
“Khóc cái gì?”.
“Đường tối lắm, con sợ”.
Một đứa nhóc 6 tuổi vẫn còn rất bé và nhút nhát, trải qua chuyện vừa rồi, bọn nhóc chạy được đến đây có lẽ đã quá mức dũng cảm. Hà Phương không dám trông chờ gì hơn, cô hít vào một hơi rồi cúi xuống nắm lấy vai A Pá: “A Pá, có nhớ lời chú Việt nói không, lúc chú Việt nhổ gai trong chân của con ấy”.
Lời nói của Đình Việt có lẽ đã hằn sâu trong tim A Pá, nó gật đầu: “Chú Việt nói đàn ông thì không được khóc”.
“Đúng rồi, đàn ông thì không được khóc, phải dũng cảm”. Hà Phương nhìn về phía trước: “Cho nên con phải dũng cảm dẫn theo các bạn chạy thật nhanh về chỗ thôn, con làm được không?”.
Nghe vậy, A Pá lập tức nín khóc, nó nhớ chú Việt đang đánh nhau với người hói đầu dữ tợn kia, gật đầu thật mạnh.
Hà Phương thấy thế mới tiếp tục: “Sau khi gặp mọi người, việc đầu tiên phải làm là bảo với trưởng làng báo công an”.
“…”.
“A Pá, con phải nhớ. Biển số xe của bọn buôn người là 34K-xxxx. Xe 16 chỗ màu đen. Trên xe có một người đàn ông đầu hói, còn có…”. Nghĩ đến Đình Việt bị thương, cổ họng Hà Phương có chút nghẹn lại. Lúc này người dân trong thôn đã đến gần hơn, còn cô và A Pá cũng đã cách xa xe ô tô được một quãng đủ an toàn Hà Phương buông tay khỏi miệng A Pá: “Con nhớ lời cô nói không?”.
A Pá nghe được mấy lời này của cô, đột nhiên lại cảm thấy cô Phương đã giao cho mình một việc vô cùng quan trọng. Nó cảm thấy mình đã lớn, phải có trách nhiệm làm được, hơn nữa còn phải cứu chú Việt. A Pá vội vã nói: “Có, con nhớ rồi. Con sẽ chạy về chỗ mọi người, bảo trưởng làng đi báo công an. Biển số xe của bọn buôn người là 34K-xxxx”.
“Rất tốt”. Hà Phương gật đầu, cô bất giác lùi về phía sau rồi đẩy mạnh thằng bé: “Mau chạy đi, nhớ những gì cô nói với con”.
A Pá há hốc hiệng, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy Hà Phương chạy vào trong rừng, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nó sợ hãi, vô thức muốn chạy theo Hà Phương, nhưng nghĩ đến lời cô vừa nói thì đành phải vực lại tinh thần, kéo các bạn chạy ngược về con đường cái dẫn vào thôn, về chỗ đám dân làng đang đốt đuốc tìm bọn chúng.
Hà Phương quay lại con đường ban nãy, rừng rậm đêm tối không được ánh trăng soi, chẳng rõ đường, nhưng cô vẫn mải miết tiến về phía trước. Lúc này, cô không sợ hãi, không chùn bước, trong đầu chỉ nghĩ đến việc Đình Việt đang đánh nhau với Lâm Hạo trong khi bị thương, tai cô cố vểnh lên để lắng nghe tiếng súng, lại thầm cầu trời cho mình đừng nghe được tiếng súng.
Đình Việt, cô rất mong anh được bình an. Dù phải xông vào hiểm nguy lần nữa, cô vẫn muốn có thể cùng anh chống đỡ!
Bước chân Hà Phương chạy liên tục trong cánh rừng tối tăm, cũng chẳng rõ có phải con đường cũ hay không, cô theo linh cảm của mình cứ chạy mãi, chạy mãi. Một lát sau cũng thấy được một ánh lửa phía xa xa, thật may, chiếc xe 16 chỗ vẫn còn đỗ ở đó.
Hà Phương vội đến mức không kịp để ý đến xung quanh, cô lập tức trèo lên xe, thấy Đình Việt đã cướp được d.a.o của Lâm Hạo, còn hắn thì m.á.u me bê bết nằm dưới sàn, ngực bị đùi Đình Việt ghì chặt, toàn thân Lâm Hạo cứng ngắc không sao nhúc nhích được.
Hà Phương khẽ thở phào một tiếng, vừa định gọi một tiếng “Việt” thì bỗng dưng lại thấy bên thái dương có một thứ lạnh lẽo tì vào.
Ngay lúc ấy, Đình Việt cũng phát hiện ra cô nên lập tức quay đầu, thấy Hà Phương đang đứng ở cửa xe, bên cạnh là một đám người không rõ mặt mũi, một tên đang cầm s.ú.ng chĩa thẳng vào trán cô, lòng anh lập tức nguội ngắt.
Đình Việt gầm lên một tiếng: “Đừng bắn”.
Lâm Hạo nằm bên dưới đùi anh, nhìn thấy đồng bọn của mình đã đến thì cười phá lên: “Con m.ẹ nó, đến đúng lúc lắm. Hai đứa ch.ó c.hế.t này, bọn mày hết đường rồi”.
Kẻ đang chĩa s.ú.ng vào đầu Hà Phương không để ý đến hắn, chỉ nhìn Đình Việt rồi hừ lạnh một tiếng: “Hạ dao xuống, lùi vào bên trong”.
Đối đầu với một đám người có s.ú.ng, hơn nữa còn có Hà Phương ở phía đó, Đình Việt không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ d.ao rồi bước xuống khỏi người Lâm Hạo. Suốt cả quá trình ánh mắt anh đều dính chặt vào người Hà Phương, không dám rời dù chỉ một khắc.
Có lẽ anh cũng có tâm trạng như cô, lúc này chỉ sợ duy nhất một tiếng súng.
Lâm Hạo thấy Đình Việt bước xuống thì lập tức chồm dậy đạp vào người anh. Đình Việt không có cơ hội phản kháng, cả người văng đi, đập vào thân xe ‘rầm’ một tiếng.
Lâm Hạo vẫn chưa hài lòng, xông lại đấm đá anh: “Thằng c.h.ó này, dám đánh ông mày à? Hôm nay ông đây g.iế.t mày”.
Hà Phương đứng ngay ở cửa xe, nhìn Đình Việt bị đánh thì máu trong người như cuộn trào lên, từng đầu ngón tay run lên bần bật. Cô không khóc không náo, cũng không muốn nhìn anh bị người ta chà đạp, chỉ có thể nhắm thật chặt mắt để không trông thấy nữa.
Đình Việt cũng không kêu, anh im lặng hệt như cô.
Cả anh và cô đều hiểu, bất cứ âm thanh nào của nhau cũng đều khiến đối phương bị giày vò, cho nên hai người họ rất ăn ý, có thế nào cũng chưa từng kêu lên.
Lâm Hạo trút giận không được, không nghe được những lời van xin của Đình Việt thì đ.iên tiết nhặt d.ao định đâm anh. Hà Phương nghe thấy tiếng leng keng vang lên lần nữa thì sống lưng phút chốc lạnh toát, cô muốn nhào về phía Đình Việt, nhưng cùng lúc này lại nghe tên bên cạnh nói: “Được rồi, đủ rồi”.
“Anh Long, tôi đánh chưa đã. Tôi phải g.iế.t nó”.
“Không bắt được người mà còn muốn g.iế.t người, chúng mày gây chuyện còn chưa đủ à?”. Người tên ‘anh Long’ kia nghe được mấy âm thanh lao xao từ trên đầu dốc xuống, biết không còn thời gian cho mấy tên ở đây làm loạn, hừ lạnh một tiếng: “Đổi sang xe khác, biến khỏi chỗ này trước khi đám dân làm tìm đến đây g.iế.t bọn mày”.
“Nhưng anh Long…”.
“Câm miệng”.
Anh Long quắc mắc nhìn hắn, Lâm Hạo cũng không thể kéo dài thời gian, đành bực bội đá Đình Việt một cái rồi đi thẳng ra ngoài. Hà Phương và Đình Việt cũng bị mấy gã kia áp giải sang một chiếc xe 16 chỗ khác, lúc vừa bị ném xuống sàn thì cũng thấy Phùng Nhật hằm hằm trèo lên.
Hắn nhìn Đình Việt, vẫn còn cay cú chuyện bị anh đánh ngất trong rừng cây vừa rồi nên chửi tục một tiếng: “Đ.m hai đứa c.h.ó c.hế.t này chứ. Đợi thoát khỏi đây xem ông đây có l.ột da chúng mày treo lên không”.
“Lái xe đi”. Anh Long ra lệnh.
Phùng Nhật đành câm nín, nhảy vào ghế lái rồi khởi động xe, hắn thấy Đình Việt và Hà Phương ngồi bệt dưới sàn, không có điểm tựa, liền dẫm mạnh chân ga khiến hai người ngã dúi ngã dụi về phía trước.
Đình Việt bị thương khắp người, nhưng lúc này vẫn cố giữ cơ thể mình cố định lại một chỗ để làm điểm tựa cho Hà Phương, cô theo quán tính nhào vào lòng anh, đầu thúc vào ngực Đình Việt, cũng may không đập mặt xuống sàn.
Anh cố nín nhịn cơn đau từ l*иg ngực, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, thấy Hà Phương không bị thương mới tạm yên tâm, nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng trong lòng.
Hà Phương lúc này không còn ngửi được mùi bồ kết trên cơ thể Đình Việt, mũi cô xộc lên mùi m.áu tanh của anh, biết anh bị thương không hề nhẹ, bất giác lại nghẹn ngào không thể nói nên lời.
Cô chống tay, cố không động vào vết thương trên người Đình Việt rồi từ từ ngồi thẳng dậy. Hà Phương không để ý đến mấy họng s.ú.ng đang chĩa vào mình, cũng không quan tâm đến ánh mắt muốn g.iế.t người của ai, lúc này, cả trong mắt và lòng cô chỉ thấy mỗi một người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Cô vươn tay muốn sờ vào mặt anh, nhưng Đình Việt lại nghiêng đầu quay đi nơi khác
“Anh thế nào rồi”. Giọng cô rất khẽ, rất bình tĩnh: “Chịu được không?”.
M.áu từ bàn tay bị thương của anh vẫn chảy tong tong xuống sàn, rõ ràng rất đau, nhưng gương mặt của Đình Việt lúc này vẫn lạnh nhạt như thường. Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói có phần xa cách: “Quay lại làm gì?”.
“Tay anh bị thương”. Cô biết anh giận mình, nhưng vẫn mặt dày lại gần anh, giọng nói nhẹ tênh như gió: “Một tay không thể tự băng cho chính mình được, tôi quay lại để băng tay anh”.