Dâu Tây Ấn

Chương 12: Mặt mũi

Vào ngày thi Thẩm Tinh Nhược vẫn như cũ ngủ đến nghiêng trời lệch đất mới dậy đi ra ngoài.

Cô vừa uống sữa tươi vừa luyện nghe tiếng Anh, ở cửa trường học, còn gặp được đám con trai cùng phòng với Lục Tinh Diên.

Phòng ngủ của Lục Tinh Diên có bốn người, ngoại trừ Biên Hạ, ba người kia đều ngồi thi ở đỉnh Quang Minh.

Có người thấy được cô, lập tức hô:

“Này, Nhược tỷ, cùng đi cùng đi đi.”

Thẩm Tinh Nhược ngước mắt nhìn Lục Tinh Diên hình như còn chưa tỉnh ngủ, nhẹ gật đầu.

Có bạn nam còn nói:

“Nhược tỷ, hai ngày thi này, chúng tôi chỉ có thể trông chờ vào cậu.”

Thẩm Tinh Nhược cũng không lên tiếng.

Bạn nam bên cạnh nói tiếp:

“Đúng đúng đúng, thật ra chúng ta thi điểm cao điểm thấp không quan trọng, cái này chủ yếu là chúng ta phải có ý thức về danh dự của tập thể đúng không, làm mất mặt chính mình thì không sao, dù gì cũng không phải là lần đầu tiên mất, nhưng không thể ném đi mặt mũi thầy Vương của tụi mình được nha, Nhược tỷ ngài nói có đúng hay không?!”

“Mặt mũi của thầy Vương, tụi mày cũng không phải là lần đầu tiên vứt đi.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn hai người bọn họ một chút.

Sau đó hình như cô nghe được âm thanh cười khẽ của Lục Tinh Diên.

Cũng không biết là có phải nghe nhầm hay không, một giây sau liền thấy Lục Tinh Diên đánh vào đầu hai người kia, lớn giọng nói:

“Chép cái đầu mày, tự mình làm.”

….. Lục Tinh Diên thế mà lại đạo đức ngoài ý muốn.

Có đạo đức là chuyện tốt, thế nhưng nhìn vẻ mặt “Tôi con mẹ nó chứ có thể thi được 750 điểm” của cậu, Thẩm Tinh Nhược luôn cảm thấy có chút mơ hồ.

Đang khi nói chuyện, mấy người bọn họ đã tiến vào toà nhà giảng dạy.

Sau lưng bọn họ, là bầu trời đầu xuân xanh thăm thẳm, mây trắng bay bay trừng cụm, có một cụm hình bầu dục nhìn giống rùa đen, bên cạnh lại có một cụm rất giống con thỏ.

Ở nơi có mảnh trời xanh ngày hôm nay, quanh năm đều có rùa và thỏ chạy thi, có cùng tốc độ thì cùng tiến lên.



Lần này sáu môn chia hai ngày thi, thời gian có thể nói là tương đối dư dả.

Lúc có thể thi đến môn Anh văn cuối cùng, mọi người đều đã có chút mệt mỏi.

Trước khi bắt đầu thi năm phút đồng hồ, Thẩm Tinh Nhược vẫn còn đang chơi khối rubic, hoạt động ngón tay.

Lục Tinh Diên đang cùng bạn nam ngồi cạnh nói chuyện phiếm, lơ đãng nhìn về phía cô, chỉ thấy bạn nam ngồi trước cô thân thể nghiêng về sau, một mình độc thoại nói chuyện với cô, cũng không biết là đang nói cái gì, Thẩm Tinh Nhược ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn cậu ta.

“ …. Này, Diên ca, mày nhìn cái gì đấy?”

Lục Tinh Diên vẫn chưa dời ánh mắt, thuận miệng hỏi:

“Thằng kia học ban nào đấy?”

Bạn nam nhìn về phía sau,

“Thằng đó hả, Trần Thao của ban sáu, học hơn tụi mình một lớp nhưng năm ngoái bị lưu bạn, nó còn bị đình chỉ học cả nửa năm này, học kỳ này mới được đi học lại.”

Nói đến đây, bạn nam đó còn thấp giọng nhiều chuyện:

“Hình như thằng đó làm cho một bạn nữ mang thai, người nhà của nhỏ kia cũng đủ cao tay, tìm người đánh cho thằng đó một trận, đánh nó tới gãy xương, phải tĩnh dưỡng, vậy nên mới phải tạm nghỉ học …”

Bên này nhiều chuyện còn chưa xong, bên kia không biết chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên cầm khối rubic ném vào mặt cậu bạn tên là Trần Thao kia, đứng bật dậy.

Cô đứng rất thẳng lưng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Trần Thao là kiểu người sẹo lành thì quên đau, hai ngày nay đi thi, thấy chỗ ngồi sau lưng mình là một em gái xinh đẹp chưa từng gặp qua bao giờ, cái mặt trước đây bị đánh thương tích đầy mình sau khi tĩnh dưỡng cũng đã lành nhiều, hồi phục gần như trước đây, ngựa quen đường cũ thình thoảng lại hướng đến bàn phía sau trêu chọc.

Ai dè Thẩm Tinh Nhược như không có mắt cả hai ngày đều không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.

Thấy cô kiêu ngạo lại lạnh lẽo như vậy, hôm nay lại là ngày thi cuối cùng, Trần Thao không nhịn được, nói đùa hai ba câu tục tĩu khó mà nghe lọt vào tai.

Vốn cho rằng cô sẽ thẹn quá hoá giận mở miệng mắng cậu vài câu, sau đó vẫn sẽ là gương mặt lạnh lùng, chịu đựng cho qua ngày thi cuối cùng này.

Ngàn lần cũng không dám nghĩ tới, em gái xinh đẹp này một lời nghe không lọt tai liền “Bụp” một cái ném khối rubic vào mặt cậu!

Thẩm Tinh Nhược cũng không hề nương tay, khối rubic ném lên mặt Trần Thao, nửa bên mặt bị đập trúng đều không còn cảm giác gì.

Trần Thao mới đầu là giật mình sau đó là khϊếp sợ, cho tới khi cậu ta ôm mặt phản ứng lại, mở miệng ra là vô ý thức tuôn ra một tràng nhục mạ,

“Cái đ* ** mày!”

Dáng người Trần Thao cao lớn, tướng mạo lại có nét lưu manh, nhìn có chút côn đồ dữ dằn, mà cậu mắng xong còn muốn đứng lên, bộ dạng như muốn động thủ đánh con gái.

Lục Tinh Diên ngồi ở Tổ một, cách bọn họ một khoảng hơi xa, lúc này lại nghiêng đầu qua, tự hồ có chút hứng thú.

Thật ra lúc Thẩm Tinh Nhược phách lối nói muốn cắm nhang lên mộ phần của cậu, nếu mà là con trai, lúc đó chắc cậu đã đánh cho bầm dập rồi.

Cậu có đạo đức, không động thủ với con gái.

Còn tên Trần Thao này ngay cả đạo đức cơ bản nhất cũng không có một cái gì.

Nói thật, cậu cũng rất muốn nhìn xem Thẩm Tinh Nhược dự định đối phó ra sao.

Lông mày cậu nửa nhếch lên, chuẩn bị xem trò hay.

Đột nhiên, cách đó không ra thình lình vang lên một tiếng hô —-

“Lục Tinh Diên, cậu ta muốn đánh tớ.”

?

Bạn nam bên cạnh cậu phản ứng còn nhanh hơn,

“Cái đệch Diên ca, nó muốn đánh bạn ngồi cùng bàn với mày kìa, mày còn không mau đi!”



Cho đến khi cậu đứng chặn trước mặt Thẩm Tinh Nhược, ấn cái tay đang muốn đánh người của Trần Thao xuống, Lục Tinh Diên vẫn đang ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

—- cậu cảm thấy đây thật là con mẹ nó quá không chân thật.

Thế nhưng Trần thao cũng không nhìn ra tâm tình không ổn định của cậu, theo cách nghĩ của Trần Thao, vẻ mặt Lục Tinh Diên không biểu cảm hiển nhiên là điềm báo ngay trước khi bão đến.

Cậu ta mặc dù là ở lại lớp, thế nhưng cũng đã nghe qua đại danh của Lục Tinh Diên.

Theo lời đồn, Lục Tinh Diên đánh nhau rất dữ, thế nhưng cậu hình như cũng không hứng thú gì với việc đánh nhau ẩu đã, cũng không lăn lộn chơi chung với người lạ, vòng tròn bạn bè chỉ gói gọn trong những thiếu gia gia đình có chút điều kiện đặc biệt.

Lúc trước cậu ta học lớp mười một khi chưa bị ở lại lớp có nghe qua Lục Tinh Diên đánh nhau với người khác.

Người gây sự cũng chính là nhân vật cá biệt trong trường, cứ nghĩ cậu học sinh mới này là một thằng nhóc tiểu thiếu gia có tiền chứ không có gan, tiến lên gây sự với người ta, kết quả bị đánh đến ngốc luôn.

Mà nhà Lục Tinh Diên lại có quyền có thế, đánh nhau với cậu sao, bị thương thì thôi đi, cuối cùng còn bị đuổi học, dại gì chứ.

Nghĩ đến đây, Trần Thao hỏi:

“Lục Tinh Diên, đây là bạn gái mày à?”

Lục Tinh Diên không thèm trả lời.

Trần Thao nghĩ là cậu ngầm thừa nhận, nhẹ gật đầu,

“Được, tao biết mày. Tao vừa mới đi học lại, cũng không muốn động thủ với mày, nếu mày sớm nói đây là bạn gái của mày thì đã không có chuyện gì rồi.”

Nói xong cậu ta còn hướng về phía Thẩm Tinh Nhược hất hất cằm,

“Người đẹp, đắc tội rồi, xin lỗi nhé.”

Trần Thao vừa dứt lời, chuông reo báo hiệu giờ thi liền vang lên.

Giám thị coi thi cầm túi bài thi đi vào lớp, đỡ lấy mắt kính, ho khan hai tiếng,

“Lập tức bắt đầu làm bài, mọi người đem đồ vật không liên quan đến thi cử để lên bục giảng, quay về đúng chỗ ngồi của mình.”

Lục Tinh Diên vừa đúng lúc không biết phải nói gì, hất tay Trần Thao về phía bên cạnh, quay đầu đưa mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược —-

Lần này là thật sự vứt cho cô một ánh mắt “Cậu đợi đấy.”

Thẩm Tinh Nhược vẫn như trước đây, vô cùng bình tĩnh.



Sau tiếng đồng hồ, bài thi Anh văn kết thúc.

Ở phòng thi cuối cùng hình như không hề tồn tại cái chuyện gọi là thi xong thảo luận đáp án, trong phòng thi là một loạt tiếng hò reo như được giải thoát, Thẩm Tinh Nhược còn đang thu dọn đồ đạc, đã nghe được có mấy bạn nam đang bàn xem đi tiệm net nào chơi game.

Thu dọn xong, cô cầm lấy ba lô, chuẩn bị rời khỏi phòng thi.

Lúc đi đến cửa trước, Lục Tinh Diên vẫn còn ngồi y nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trong tay còn xoay xoay bút, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn cô.

“Này, Thẩm Tinh Nhược.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu,

“Có việc gì sao?”

Lục Tinh Diên: “Cậu không có ý định giải thích gì à?”

“Giải thích cái gì?”

“Lại giả vờ.”

Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ,

“À, cám ơn.”

Sau đó cô liền rời đi.

Lục Tinh Diên còn đang xoay bút, ngón tay có hơi khựng lại, cây bút liền rớt xuống xoay tròn trên mặt đất.

Cậu nhìn bóng lưng của Thẩm Tinh Nhược đang rời đi, cái loại cảm giác không chân thực kia lại một lần nữa hiện ra trước mắt.

Thế nhưng cậu cũng không vội, ngày hôm nay thi xong, hai người còn phải về nhà cùng nhau, cậu sẽ luôn có được ưu thế.



Ở hành lang tầng ba, Thẩm Tinh Nhược vừa đúng lúc gặp được Thạch Thấm và Lý Thính, hai người này trước đó không thèm để ý lẫn nhau, đang trao đổi đáp án.

Đều là nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, lại ở cùng một phòng ký túc xá, làm gì có chuyện thâm cừu đại hận muốn sống muốn chết, hai ngày sau hết giận là lại chơi cùng nhau, không thể bình thương hơn được.

Nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược, Thạch Thấm nhanh chóng kéo tay cô cùng so đáp án,

“Này Tinh Nhược, cái câu viết văn bằng tiếng Anh kia rốt cuộc là muốn chúng ta viết cái gì chứ, tớ nhìn còn không hiểu đề nữa là.”

“Chính là dựa theo nội dung hình vẽ, giúp Peter viết một lá thư xin đến Trung Quốc du học.”

Thạch Thấm:

“Á? Tớ còn tưởng rằng muốn tớ tổng kết thành quả của Peter lúc du học ở Trung Quốc! Xong rồi xong rồi!”

Lý Thính:

“Không sao đâu, cậu viết dài thì cũng sẽ có điểm, thi cuối ký lần trước câu viết văn tớ cũng không hiểu đề đề làm, cuối cùng vẫn được chấm bảy điểm.”

Nói xong, cô nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược,

“Haizz, Thẩm Tinh Nhược, cậu cảm thấy lần thi này khó không?”

Thẩm Tinh Nhược:

“Cũng tạm.”

Lý Thính:

“Vậy cậu cảm thấy cậu thi thế nào?”

Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ nói,

“Cũng tạm.”

Lý Thính cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bĩu môi.

Lúc ba người đi xuống lầu, sau lưng truyền đến tiếng cười của mấy đứa con gái, quay đầu lại nhìn, hai mắt Lý Thính toả sáng, vô cùng nhiệt tình hướng về phía đám người kia hô lên:

“Trần Trúc! Dư Manh Manh! Tiền Gia Nguyệt!”

Thấy là Lý Thính, ba bạn nữ kia cũng chào hỏi lại, nhưng cũng không nghe ra vui vẻ gì mấy, cũng không nói nhiều với cô nàng, rất nhanh lại tiếp tục câu chuyện của mình, bước ra ngoài.

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy bạn nữ búi tóc cao ở giữa nhìn có chút quen quen, nhưng trí nhớ cô không được tốt, nhìn một hồi lâu, cũng không nhớ rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.

Thấy cô đang nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Trúc đến xuất thần, Lý Thính mở miệng nói:

“Người kia là Trần Trúc của ban ba, trước kia học cấp hai ở Minh Lễ đã rất nổi tiếng, quan hệ của cô ấy và mấy người Lục Tinh Diên rất tốt.”

Lục Tinh Diên.

Thạch Thấm đương nhiên cũng biết Trần Trúc, nhịn không được nhiều chuyện nói,

“Nghe nói bọn họ nghỉ đông cùng đi ra biển chơi, haizz, ai mà biết rốt cuộc cậu ấy và Lục Tinh Diên có gì hay không, tớ còn nghe nói sinh nhật Trần Trúc gần đây, Lục Tinh Diên cũng đến.”

Nói đến sinh nhật Trần Trúc, Lý Thính liền có chút mất tự nhiên.

Cô ngay cả quà cũng đã chuẩn bị xong, trong lòng vô cùng mong đợi Trần Trúc sẽ mời cô.

Nhưng lại không có.

Lý Thính nghe tới chủ đề sinh nhật của Trần Trúc cũng không muốn bàn thêm nữa, Thẩm Tinh Nhược cũng đã nhớ ra —-

Vị này, hình như là lần trước bị Lục Tinh Diên chối bỏ, sau đó cô gái nhỏ đứng bên hồ Lạc Tinh khóc nghiêng trời lệch đất.

Nhìn bộ dáng rạng rỡ thế này, nếu không phải là đã tái hợp, thì chính là dùng tốc độ ánh sáng để thoát khỏi những tổn thương mà Lục Tinh Diên mang đến cho cô ấy.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược nghiêng về phương án thứ hai hơn.

Dạo gần đây ngồi chung bàn với Lục Tinh Diên, cậu ta mỗi ngày bày ra bộ mặt “Tôi còn có thể ngủ thêm bốn mươi tám tiếng nữa,” thực sự rất không giống thiếu nam đang trong thời kỳ yêu đương.



Lão Lưu đã sớm đậu xe ở góc quẹo của thư hương đường đợi bọn họ.

Thẩm Tinh Nhược đi ngược về ký túc xá, lúc lên xe, Lục Tinh Diên đã ngồi sẵn ở ghế sau chơi game.

Mơ hồ nghe thấy một tiếng “Victory” vang lên, Lục Tinh Diên ném điện thoại sang một bên, quay đầu liếc cô.

Thẩm Tinh Nhược cũng liếc lại cậu, sau đó ngồi nhắn tin với đám bạn cùng phòng, nhắn được một hồi lâu, cô nhận thấy Lục Tinh Diên vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, thế là hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Lục Tinh Diên đi thẳng vào vấn đề,

“Thằng nhóc kia muốn đánh cậu, cậu gọi tôi làm gì?”

Thẩm Tinh Nhược ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái,

“Chúng ta là học cùng một lớp, tôi còn ngồi cùng một bàn với cậu, ở chung nhà với cậu, tôi bị đánh, không phải cậu thật mất mặt sao?”

Lục Tinh Diên:?