Dâu Tây Ấn

Chương 11: Phòng thi

Chẳng mấy chốc sân bóng rổ rơi vào tĩnh mịch.

“Trời đất tiểu thư ơi chị đang làm cái gì vậy?”

“Đây không phải là người đẹp lần trước bảo Lục Tinh Diên làm vệ sinh sao.”

“Chính là cô ấy, hình như tên là Thẩm Tinh Nhược, là bạn học vừa chuyển đến mà dạo này mọi người bàn tán đó.”

“Chính là cậu ấy, cái đệch, cậu ấy với Lục Tinh Diên không phải là cọ xát ra lửa rồi đấy chứ?”

“Ặc! Không phải! Người anh em cậu nói vậy dễ hiểu lầm lắm nha …”

Cách đó không xa, những bạn nam khác đã lấy lại bình tĩnh, thấp giọng bàn tán, vẻ mặt còn rất là hưng phấn.

Mà Hứa Thừa Châu đang đứng bên cạnh Lục Tinh Diên đang trải qua một loạt cảm xúc lên lên xuống xuống “Ôi đệch tiểu thư à chị thật là xinh đẹp, “Trời đất ơi cô gái nhỏ này chắc là điên rồi,” “Má ơi em gái này ở đâu đến vậy,” đại não đột nhiên trống rỗng hết mấy giây.

Liền lập tức, cậu bỗng nhiên cảm thấy, bạn học xinh đẹp kia, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Có lẽ người đẹp ở đâu cũng na ná giống nhau, vừa nãy Hứa Thừa Châu cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng cũng chỉ một lúc sau, cậu thực sự nhịn không nổi, đứng giữa bầu không khí đang bị đông lạnh đến -30 độ lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở album ảnh.

Lục Tinh Diên đứng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện.

Ánh nắng hoàng hôn có chút chói, cậu hơi híp mắt, dò xét Thẩm Tinh Nhược, sau vài giậy, lại bước đến gần Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược cao 1m65, so với trung bình của con gái thì xem như đã là cao, thế nhưng Lục Tinh Diên cao hơn cô phải xấp xỉ trên dưới 20cm, đứng gần cô như vậy, cậu phải hơi cúi đầu xuống mới mặt đối mặt được với cô.

Đây là lần đầu tiên Lục Tinh Diên đối mặt với Thẩm Tinh Nhược ở khoảng cách gần đến vậy.

Làn da cô trắng nõn, không tỳ vết, đường nét gương mặt cô cũng không đến nỗi sắc sảo để tạo cho người khác cảm thấy quyến rũ, ngược lại là dịu dàng và mềm mại, có thể là do phần lớn thời gian cô không cười làm nổi bật khí chất lạnh lùng thanh cao, cũng dễ làm cho người khác có một cảm giác xa cách, không thể tới gần.

Thấy Lục Tinh Diên không phản ứng gì, Thẩm Tinh Nhược đã chuẩn bị tinh thần bị xách cổ áo, sau đó bị doạ dẫm – “Quét cái đầu cậu chứ quét.”

Ngay lúc này, Lục Tinh Diên nhẹ gật đầu,

“Được.”

Thẩm Tinh Nhược ngẩn cả người, đợi mãi không thấy câu nói “Cậu đợi đấy” mới nghĩ ra chữ “Được” là ý trên mặt chữ.

“Cái quỷ …”

Hứa Thừa Châu đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn vào album ảnh có tấm ảnh chụp Thẩm Tinh Nhược, tròng mắt đảo qua đảo lại, nhìn không được phát ra một tiếng cảm thán.

“Á, người đẹp, cậu ….”

Thẩm Tinh Nhược ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn tới cậu, không nói lời nào, quay người rời đi.

Hứa Thừa Châu vẫn đang đắm chìm trong sự kích động, Thẩm Tinh Nhược đi rồi, cậu vẫn đang một tay cầm điện thoại di động, một tay kéo lấy Lục Tinh Diên, chia sẻ châu lục mới vừa được phát hiện.

“Này này này, đây không phải là người đẹp tạt nước trên tàu cao tốc kia sao? Mày còn nhớ hay không, người ta lấy chai nước của mày còn trả mày năm tệ đấy, mày nhìn ảnh chụp này đi, chính là cô ấy! Thì ra cô ấy chính là Thẩm Tinh Nhược nha! Đúng là duyên phận mà!!!”

Lục Tinh Diên mặt không biểu cảm,

“Tìm cho tao cây chổi.”

?

“Cái gì???”

“Cây chổi.”

Thế là tối hôm đó, học sinh nào đi ngang sân bóng rổ đều thấy được một màn quỷ dị: Kim Thịnh đại thiếu gia Lục Tinh Diên tiếng tăm lừng lẫy khắp Minh Lễ, thế mà đang cầm chổi quét rác ở sân bóng rổ.

Vóc người dong dỏng cao, thái độ quét rác cũng có chút hừng hờ, ánh hoàng hôn rơi vào trên lưng cậu, để lại một cái bóng hình cao cao trên sân bóng rổ.

Sau khi cơm tối xong xuôi Thẩm Tinh Nhược quay về lớp tự học buổi tối, ở bên sân thể thao nghe được mấy bạn nữ đi ngang qua bàn tán:

“Đó có phải Lục Tinh Diên lớp mười một không?”

“Đúng là cậu ấy …. Cậu ấy là đang quét rác sao? Thánh thần thiên địa ơi.”

Cũng có bạn nữ không biết Lục Tinh Diên là ai, tò mò hỏi:

“Cậu bạn kia rất nổi tiếng sao?”

“Cậu thế mà không biết sao, cha của cậu ấy là chủ tịch của Kim Thịnh.”

“Ặc ặc … là cậu ta sao, tớ từng nghe người khác nói qua.”

Kim Thịnh là đầu rồng trong ngành công nghiệp bất động sản ở Tinh thành, cũng là một trong những thương nghiệp bất động sản xếp hàng đầu trong cả nước, không nói đến sản nghiệp, thế nhưng tên tuổi luôn bày ra đó, không muốn biết cũng không được.

Tại Minh Lễ, bối cảnh gia đình tốt là một tiêu chuẩn cơ bản, giáo sư đại học, nhân viên cấp cao của công ty nào đó, mọi người thấy mãi cũng thành quen, chỉ có những gia đình có bối cảnh đặc biệt hoặc vừa có tiền vừa có gia thế mới làm cho mọi người ghé mắt lại nhìn.

Mấy bạn học nữ bước chân chậm dần, vẫn còn đang tiếp tục thảo luận:

“Quá là kỳ lạ, sao lại tớ nhìn thấy bốn chữ ‘Cải tà quy chính’ dán ở trên người cậu ta nhỉ.”

“Cậu ta có chỗ nào là tà chứ, haizz, cậu không cảm thấy dáng vẻ cậu ta quét rác vẫn rất đẹp trai sao, vóc dáng thật sự đẹp, thật tình là ngay cả quét rác cũng vô cùng không giống người bình thường.”

Thẩm Tinh Nhược đưa mắt nhìn về phía sân thể thao.

Là rất không giống người bình thường, người bình thường mười phút đồng hồ đã có thể quét xong sạch sẽ, cậu ta quét nửa tiếng còn chưa quét xong.



Lúc tự học buổi tối, sắc trời đã tối hẳn, ánh trăng từ trong những tầng mây lộ ra ánh sáng mong manh, chợt có vài vì sao, nhấp nháy toả sáng.

Tuần này thay phiên đổi chỗ ngồi, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên được đổi đến bàn cuối cùng của tổ bốn, cũng là nơi hẻo lánh nhất lớp.

Thẩm Tinh Nhược mở cửa sổ ra.

Gió đêm đầu xuân rất nhẹ nhàng, trang sáng bị thổi bay lên, phát ra tiếng xào xạc rất nhẹ, lá cây ngoài cửa sổ cũng bị thổi vang lên thành tiếng, cành lá nhẹ rung động, ánh đèn của nhà thờ ở phía đối diện cũng nhẹ nhàng đung đưa một chút.

Tiết tự học buổi tối đầu tiên, Thẩm Tinh Nhược đã làm xong bài tập, cô định dùng tiết thứ hai để kiểm tra lại đề toán.

Không ngờ được, chuông tự học buổi tối tiết hai vừa vang lên, Lục Tinh Diên đeo ba lô đựng sách trên vai, lười lười nhác nhác bước đến.

Cho đến khi Lục Tinh Diên ngồi xuống bên phải của cô, một chữ cô cũng chưa viết được

—- Cảm giác tồn tại của vị thiếu gia này quá mạnh.

Thẩm Tinh Nhược ngước mắt dò xét, nhận thấy hình như cậu đã về ký túc xá tắm rửa, tóc tai loà xoà, chỗ ngôi tóc rẻ còn chưa được sấy khô, trên người có một mùi hương sữa tắm cỏ xanh rất sạch sẽ.

Lục Tinh Diên ném ba lô, nói:

“Tôi lỡ quên.”

?

Thấy cô không có phản ứng, Lục Tinh Diên không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa,

“Tôi lỡ quên, không phải cố ý.”

Ặc.

Cậu ấy đang nói đến chuyện làm vệ sinh.

Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ, hỏi:

“Ăn cơm chưa?”

Lục Tinh Diên nhìn vào mắt cô, hình như cảm thấy đề tài thay đổi hơi nhanh, nhưng cậu vẫn tự động trả lời,

“Chưa ăn.”

Thẩm Tinh Nhược đặt bút xuống, lấy ra một cái sandwich từ trong ba lô, để lên trên bàn của cậu.

“Mua hồi nào?”

Lục Tinh Diên liếc mắt.

“Tối hôm qua, thời hạn sử dụng đảm bảo là ba ngày.”

Đây là bữa sáng Thẩm Tinh Nhược chuẩn bị cho bản thân, thế nhưng hôm nay lại đi học sớm, cô cùng Địch Gia Tĩnh đi ăn mì, nên vẫn chưa động đến.

Lục Tinh Diên thế mà cũng không ghét bỏ gì, cầm lấy bánh sandwich nhìn nhìn một chút, sau đó xé mở bao bì ra.

Thẩm Tinh Nhược:

“Không được ăn trong giờ học.”

Lục Tinh Diên nhíu mày,

“Vậy cậu muốn lấy lại sao?”

Thẩm Tinh Nhược:

“Cậu có thể đợi tan học rồi ăn.”

Lục Tinh Diên cười khẽ, yên lặng ba giây, xong thật sự cất bánh sandwich đi.

Một tiết tự học buổi tối là bốn mươi lắm phút, Thẩm Tinh Nhược làm xong một đề thi, Lục Tinh Diên thì ngủ trọn vẹn bốn mươi phút.

Lúc chuông tan học vang lên, cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, dựa vào thành ghế, lấy tay xoa xoa mái tóc rối bù, lại còn ngáp một cái.

Một lát sau tỉnh táo lại, cậu đeo ba lô lên lưng, cầm lấy sandwich, sau đó liền nghênh ngang rời đi.

Vị thiếu gia này đến lớp tự học buổi tối không phải chỉ để nói một câu “Quên mất” đấy chứ.

Thẩm Tinh Nhược đang thu dọn sách vở, thấy dáng vẻ này của cậu, động tác tay bỗng nhiên khựng lại.



Mấy ngày trước Vương Hữu Phúc đột nhiên phát hoả trên lớp, mấy tiết Chính trị sau đó cũng không hể bày ra vẻ mặt vui vẻ với bọn họ.

Cả tuần trôi qua, cơn giận của Vương Hữu Phúc rốt cuộc cũng tiêu tan toàn bộ, ông nghĩ lại, cảm thấy hình như trách phạt Thẩm Tinh nhược cũng không đúng đắn lắm, thế là khi lên lớp, lại đem Thẩm Tinh Nhược lên khen lấy khen để.

Hình như đầu óc cũng không được tỉnh táo, Thẩm Tinh Nhược ngay cả một lần điểm cao hay thành tích cũng đều không có, ông lại bắt đầu khen Thẩm Tinh Nhược là học sinh ba tốt của thành phố giống như là bắt được vàng trong túi vậy.

Có Vương Hữu Phúc đi đầu, lại thêm một giáo viên bộ môn thổi phồng lên, Thẩm Tinh Nhược vừa chuyển trường đến không lâu, cái danh học sinh khá giỏi nổi tiếng đã ăn sâu vào lòng người.

Hạ tuần tháng ba, khối lớp mười một của Minh Lễ bắt đầu nghênh đón kì thi tháng đầu tiên của học kỳ hai này.

Từ học kỳ này trở đi, các bài kiểm tra lớn lớn nhỏ nhỏ đểu không xác định phạm vi ôn tập, cố lắm thì các bài học gần kì thi thì ôn nhiều một chút, mấy bài đã học xa xa thì ôn ít một chút.

Trước khi thi Thạch Thấm khẩn trương đến mức không biết phải làm sao,

“Nghe nói lần này môn toán là do Mạnh đầu trọc ra đề, đề của Mạnh đầu trọc có thể nói là vô cùng biếи ŧɦái! Tớ còn nhớ rõ kì thi tháng lần thứ ba năm lớp mười là do thầy ấy ra, toàn khối số người đạt điểm chuẩn không tới 30%!”

“Không sao đâu, nếu cậu làm không được, phần lớn mọi người cũng sẽ làm không được, cậu thả lỏng đi đã.”

Địch Gia Tĩnh vẫn như trước đây rất biết cách an ủi người khác.

“Nói thế cũng không sai, thế nhưng mẹ tớ nói nếu môn toán còn bị điểm thấp thì bà sẽ trừ một nửa tiền sinh hoạt của tớ.”

Thạch Thấm vừa nói vừa làm đề toán, càng tính càng tính càng không hiểu, trong nháy mắt lo lắng đến hói cả đầu.

Thấy Thẩm Tinh Nhược đã lên giường nằm rồi còn ngồi bật dậy, cô ngẩng đầu hỏi:

“Tinh Nhược, nằm thẳng rồi bật dậy sẽ làm giảm căng thẳng sao?”

?

Thẩm Tinh Nhược khựng lại, suy nghĩ cẩn thận rồi nói,

“Trên lý thuyết, khi cơ thể của cậu đã mệt mỏi rồi, cậu cũng không có thời gian để mà lo lắng nữa.”

Nói xong cô bổ sung thêm một câu,

“Có điều tớ chỉ đang tính đi ngủ mà thôi.”

Lần này ngay cả Địch Gia Tĩnh và Lý Thính đều không nhịn được quay đầu nhìn cô.

Địch Gia Tĩnh:

“Tinh Nhược, cậu không tính xem lại sách sao? Lần này môn Ngữ văn là Tổ trưởng tổ ngữ văn ra đầu, cô ấy hay ra văn cổ, cách chấm điểm cũng rất khó.”

Thẩm Tinh Nhược đang làm tổ nằm ngửa trong chăn ngồi dậy, đem chăn trải rộng ra,

“Chắc là thôi đi, tớ buồn ngủ rồi.”

Lý Thính có chút hiếu kỳ,

“Thẩm Tinh Nhược, tớ nghe nói trước khi cậu ở Hối Trạch Nhất Trung thường xuyên đứng đầu khối?”

“Cũng không phải là thường xuyên.”

Lý hoá sinh của cô không hề đứng đầu, một cuộc thi khoa học môn lý đều có hơn cả trăm học sinh trường Hối Trạch Nhất trung, nếu ba môn này mà cho đề khó một chút liền trở thành chướng ngại của cô ngay.

Năm lớp mười, chỉ có gian đoạn cuối của học kỳ hai là cô được đứng nhất. Sau khi vào Ban Xã hội năm lớp mười một, thế mà luôn một đường đứng nhất.

Thấy Thẩm Tinh Nhược đã bình tĩnh nằm xuống, Lý Thính còn tính mở miệng hỏi gì đó lại nhất thời quên mất mình muốn hỏi gì.



Liên quan đến việc thi cử, hiệu suất của tổ giáo viên luôn luôn rất cao, trước ngày thi hai ngày đã sắp xếp trong phòng thi rồi.

Thẩm Tinh Nhược là học sinh chuyển trường đến, may mắn được lêи đỉиɦ Quang Minh, bị xếp vào phòng thi cuối chót.

Lục Tinh Diên cũng ngồi ở phòng thi cuối, thế nhưng cậu là bằng thực lực leo lên vị trí đầu tiên của phòng thi cuối bét này.

Như vậy cũng có thể nói, cậu cũng được xem là giỏi nhất trong đám dốt nhất ở Minh Lễ.

Lúc thông báo sơ đồ phòng thi, Lục Tinh Diên đưa mắt nhìn chỗ ngồi của Thẩm Tinh Nhược, nói:

“Tôi và cậu thi cùng một phòng.”

Thẩm Tinh Nhược

“Ừ”

một tiếng.

Lục Tinh Diên còn nói:

“Thế nhưng tôi là người đầu tiên của nhóm đầu tiên, còn cậu là người cuối cùng của nhóm cuối cùng.”

“….”

Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn cậu một cái, cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, cô bỗng nhiên cảm giác được từ trên người Lục Tinh Diên có một số ưu điểm không thể giải thích được.

- Hết Chương 11-