Bất Diệt Chiến Thần

Chương 50: Tiểu thú màu trắng

Hai mắt Liễu Ngọc sáng lên, thường thường bên cạnh thiên tài địa bảo đều có Huyền thú thủ hộ. Bình thường Thạch Thử cư ngụ ở Hồng Nham Sơn, bây giờ xuất hiện ở nơi này vốn là sự tình quái dị, tình huống lúc này càng làm cho người sinh nghi.

- Gϊếŧ vào, xem xem bên trong có cái gì!

Liễu Ngọc đề nghị, để hai người còn lại đồng ý, Lục Phi Dương cũng có chút tò mò, ai không muốn lấy được thiên tài địa bảo? Hắn hít sâu mấy hơi, gật đầu nói:

- Gϊếŧ vào, các ngươi theo sát ta.

Lục Phi Dương mang theo ba người công kích, đám người Liễu Ngọc vì thiên tài địa bảo cũng liều mạng, gϊếŧ đến Thạch Thử oa oa kêu to, liên tục bại lui, cuối cùng đều lui vào trong lối nhỏ.

Lối đi rất nhỏ, chỉ cho phép một người vào, đám người Liễu Ngọc e ngại bên trong có Thử Vương, không dám tiến vào trước. Lục Phi Dương chỉ có thể cắn răng đi ở phía trước, Thiên Lân Đao vung chém, đánh cho Thạch Thử liên tục bại lui.

Đi về phía trước hơn 10m, đột nhiên lối đi to ra, xuất hiện một thạch động rất lớn. Hơn nữa trên đỉnh thạch động lại có cửa động, ánh trăng xuyên thấu qua cửa động rơi xuống, chiếu sáng bên trong.

- Thiên tài địa bảo!

Ánh mắt của Lục Phi Dương sáng lên, hắn ở trong thạch động thấy được một cây linh thảo bảy lá, linh tài kia ở dưới ánh trăng chiếu rọi, tản ra bạch quang trong suốt, mơ hồ có sương trắng vờn quanh, vừa nhìn liền biết không phải phàm vật.

Bên trong cũng không có quá nhiều Thạch Thử, chỉ có gần trăm con, lúc này những Thạch Thử kia đều tụ tập trong một góc nhỏ, không có vây ở phụ cận linh thảo bảy lá.

- Có vấn đề!

Lục Phi Dương híp mắt, Thạch Thử tử thủ thạch động, lại không thủ hộ linh thảo, ngược lại tụ tập ở trong góc làm thành một đoàn? Chẳng lẽ trong góc có bảo vật trân quý hơn?

- Lục Phi Dương, tình huống bên trong như nào? Sao không đi tiếp?

Lục Phi Dương ngăn cửa động, đám người Liễu Ngọc không vào được, tự nhiên lo lắng kêu lên. Lục Phi Dương suy nghĩ một chút, xông vào thạch động, sau đó chạy thẳng tới bầy chuột.

Hắn nhận định giữa bầy chuột tuyệt đối có bảo vật trân quý hơn, giá trị vượt xa linh thảo bảy lá.

Vừa chạy hắn vừa hét lớn:

- Bên kia có một cây linh dược quý giá, ta đi kiềm chế bầy chuột, các ngươi mau chóng nghĩ biện pháp ngắt linh dược, đừng làm hư.

Lục Phi Dương phóng về phía bầy chuột, ba người Liễu Ngọc xông vào trong thạch động, ánh mắt bị linh dược bảy lá hấp dẫn. Bọn họ nhìn lướt qua bầy chuột trong góc, phát hiện Lục Phi Dương đã khai chiến, tự nhiên không dám trì hoãn thời gian, dồn dập lao về phía linh dược.

- Rầm rầm rầm!

Lục Phi Dương sợ đám người Liễu Ngọc chú ý bên này, cho nên công kích rất mạnh, Thiên Lân Đao bay múa, một đường đánh bay Thạch Thử, rất nhanh đã xông vào trong bầy chuột.

- Ách...

Nhờ vào tia sáng huyền lực yếu ớt, còn có ánh trăng mịt mờ mông lung, Lục Phi Dương quét mắt nhìn, lại không phát hiện ra bất kỳ bảo vật hay linh dược gì.

Bất quá hắn phát hiện một con “Thạch Thử” rất đặc thù, “Thạch Thử” này rất nhỏ, chỉ lớn như nắm tay, toàn thân màu trắng, không có một chút tạp chất, ngoại hình không giống Thạch Thử, ngược lại giống như một con mèo nhỏ.

- Bọn Thạch Thử này, vì sao vây quanh một con tiểu thú màu trắng?

Lục Phi Dương giơ Thiên Lân Đao lên, muốn chém về phía tiểu thú màu trắng, Thạch Thử ở bên cạnh đều gầm lên giận dữ, điên cuồng tấn công Lục Phi Dương.

Con tiểu thú màu trắng kia không chỉ không động, mắt nhỏ còn nhìn chằm chằm cổ của Lục Phi Dương, trong con ngươi lại có chút hoảng sợ, còn có nóng bỏng?

Tiểu thú màu trắng kia rất khả ái, không có chút khí tức hung lệ của Huyền thú, cả người lẫn vật vô hại, tựa như một con sủng vật.

Lục Phi Dương theo ánh mắt của tiểu thú màu trắng nhìn lướt qua, phát hiện bởi vì chiến đấu, vòng răng thú trên cổ lại lộ ra rồi. Nội tâm của hắn hơi động, Thiên Lân Đao quét qua, nện bay mấy con Thạch Thử, nhưng không có tấn công tiểu thú màu trắng.

Vù...

Lúc này tiểu thú màu trắng lại động, thân thể hóa thành một bóng trắng, tốc độ quá nhanh. Lục Phi Dương chỉ thấy bạch quang lóe lên, tiểu thú màu trắng đã chui vào trong bao bố ở sau lưng hắn...

Xích xích…

Trong bao bố, tiểu thú màu trắng nhẹ giọng kêu một tiếng, Thạch Thử ở bốn phía lại không công kích nữa. Lục Phi Dương giương đao đứng ở tại chỗ, đôi mắt chớp chớp, một tay nắm bao bố, cau mày suy tư.

Tốc độ của tiểu thú nhanh như vậy, hơn nữa kêu một tiếng, đám Thạch Thử lại ngừng công kích rồi? Điều này nói rõ tiểu thú tuyệt đối không phải cấp thấp Huyền thú. Chỉ có cao cấp Huyền thú mới có thể áp chế cấp thấp Huyền thú, mang theo trên người vạn nhất nó đột nhiên làm khó dễ, chính mình khả năng bị nó cắn chết.

Chẳng qua là tiểu thú màu trắng từ đầu đến cuối không có lộ ra khí tức hung lệ của Huyền thú, cũng không lộ ra địch ý với mình, thần sắc nó nhìn vòng răng thú của mình? Bộ dáng kia rõ ràng là có linh trí rất cao, nó chui vào bao bố, là muốn đi theo mình.

- Lục Phi Dương, đã hái được linh dược, nhanh rút lui!

Liễu Ngọc quát lên, Lục Phi Dương vội vàng chạy trở về, đi theo đám người Liễu Ngọc rời khỏi thạch động.

Vừa lui ra thạch động, một tên cường giả Liễu gia không yên lòng, giơ cự phủ lên liên tục chém về phía vách đá, làm đất đá phía trên đổ xuống, phá hỏng lối đi.

- Đi!

Liễu Ngọc mang theo mọi người trở về, vừa chạy vừa nói với Lục Phi Dương:

- Lục Phi Dương, linh thảo này rất quý giá, nếu như ta không đoán sai, hẳn là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, giá trị liên thành. Nếu đúng là nó, lần này chúng ta lập công lớn rồi, mỗi người ít nhất được một ngàn điểm cống hiến.

Hai người còn lại đều rất phấn chấn, nhưng Lục Phi Dương không có khái niệm quá lớn về điểm cống hiến. Trong lòng hắn còn nghĩ tới tiểu thú trong bao bố, mình có nên mang theo tiểu thú màu trắng kia đi hay không?

Hắn thuận miệng đáp lại Liễu Ngọc vài câu, cố ý thả chậm tốc độ, khi qua một lối rẽ, thừa dịp ba người không chú ý, hắn nhanh chóng mở bao bố ra nhìn.

Kết quả làm hắn trợn tròn mắt...

Tiểu thú màu trắng kia lại ngủ say như chết, tựa như một con mèo lười, vừa mới đi theo người xa lạ, lại có thể ngủ ngon như vậy sao?