Bất Diệt Chiến Thần

Chương 49: Sẽ có thiên tài địa bảo sao

Vô số tiếng kêu từ trong sơn động truyền đến, bởi vì bên trong quá tối, căn bản không thấy rõ quái vật, chỉ có thể nghe được tiếng kêu và tiếng chân dồn dập.

- Phóng thích huyền lực!

Một võ giả Liễu gia quát lên, mọi người vận chuyển huyền lực, nhờ vào tia sáng yếu ớt nhìn ra xa. Vừa nhìn thoáng qua, trái tim mọi người càng thêm trầm trọng, trong sơn động đều là chuột, như bầy sói chen chúc đến.

Những con chuột kia toàn thân màu xám trắng, mỗi một con đều lớn như cái đầu, răng nanh sắc bén phản xạ hàn quang, liếc mắt nhìn không thấy cuối cùng, cũng không biết có bao nhiêu.

Thạch Thử!

Đây là Huyền thú nhất phẩm, tấn công chỉ bằng răng nanh sắc bén, bất quá phòng ngự rất biếи ŧɦái, bề ngoài màu xám trắng kia cực kỳ trơn trượt, rất khó đánh trúng.

Nếu như ở lúc bình thường thì không có gì, tốc độ của Thạch Thử không nhanh, mọi người có thể ung dung rời đi. Nhưng hiện tại bên ngoài là bầy sói, bọn họ không đường có thể trốn, nếu như Thạch Thử quá nhiều hoặc xuất hiện một con Thử Vương mà nói... Sự tình sẽ rất tệ...

- Ô ô...

Bên ngoài tiếng sói tru càng lúc càng lớn, rất rõ ràng lúc này chạy đi là không thực tế, nghe tiếng sói tru ít nhất cũng có mấy chục con. Mấy chục con Thiết Thứ Lang không phải vấn đề, vấn đề là một khi khai chiến sẽ hấp dẫn bầy sói càng lúc càng nhiều, nếu như đưa Lang Vương tới thì làm sao bây giờ?

Không ra được, như vậy chỉ có thể tử chiến đến cùng, trước chống cự Thạch Thử công kích, đợi bầy sói rút lui rồi tính.

- Loại địa phương này làm sao có thể có Thạch Thử? Thạch Thử không phải thích cư ngụ ở Hồng Nham Sơn sao?

Một võ giả Liễu gia nghi ngờ lẩm bẩm, Thạch Thử bình thường cư ngụ ở Hồng Nham Sơn. Trong núi kia đều là Thạch Thử, địa phương khác thì hầu như chưa từng thấy qua, vì sao nơi đây lại xuất hiện một bầy?

Liễu Di và Hồng lão không có thời gian nghĩ những thứ này, Liễu Di hạ lệnh:

- Thay phiên tấn công, đánh lui Thạch Thử.

Liễu Di lao về phía trước, Hồng lão và một người khác cũng bắt đầu nghênh chiến. Sơn động quá nhỏ, nhiều nhất chỉ cho ba người đồng thời tác chiến, những người còn lại chỉ có thể đứng ở phía sau, thay phiên xuất động.

Lục Phi Dương đứng ở phía sau cùng, hắn lắng nghe một lúc, xác định bầy sói bên ngoài không có tấn công cự thạch. Hắn lại nhìn vào trong sơn động, thấy đám người Liễu Di có thể ngăn cản Thạch Thử tấn công, liền đặt mông ngồi dưới đất, từ trong bao bố lấy ra thịt khô và nước sạch bổ sung thể lực.

Bốn người còn lại trơ mắt nhìn Lục Phi Dương, bọn họ không có thói quen mang lương khô, ở doanh trại thì có tiếp tế thường xuyên, lúc này chỉ có thể nhìn Lục Phi Dương ăn.

Kịch chiến nửa đêm, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, thể lực và tinh thần tiêu hao to lớn. Lục Phi Dương suy nghĩ một chút, lấy ra toàn bộ thịt khô và nước sạch, phân biệt đưa tới nói:

- Chỉ có bấy nhiêu, mọi người chia ra đi.

Ánh mắt mọi người nhìn Lục Phi Dương nhất thời trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, cũng không ai biết sẽ bị vây bao lâu, chút thịt khô và nước sạch này nói không chừng có thể cứu bọn hắn một mạng.

Mọi người tách ra, ăn chút thịt khô, sau đó ngồi xếp bằng xuống tu luyện huyền lực, khôi phục thể lực.

Thạch Thử là Huyền thú cấp thấp nhất, đám người Liễu Di có thể ung dung ứng đối. Bất quá rất khó đánh gϊếŧ, chỉ có thể đánh lui từng con Thạch Thử, nếu như không xuất hiện Thử Vương, thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm.

Sau nửa canh giờ, đám người Liễu Di lui xuống, đổi ba người khác tới. Lục Phi Dương ở phía sau cùng, hắn cũng không để ý tới, tiếp tục tu luyện và khôi phục.

Còn dư lại chút thịt khô và nước trong, Liễu Di vốn không muốn ăn, nhưng vì bổ sung thể lực, chỉ có thể bắt buộc mình ăn.

Bầy sói vẫn còn chưa thối lui, ở bên ngoài không ngừng gào to. Cũng may cự thạch phá hỏng cửa động, bầy sói không cách nào đi vào, mọi người xem như an toàn.

Sau nửa canh giờ, đến phiên Lục Phi Dương ra chiến trường rồi. Lục Phi Dương tu luyện một canh giờ, huyền lực khôi phục không ít, hắn cầm Thiên Lân Đao xông tới, hắn vừa lên trận, thế cục liền hoàn toàn bất đồng.

Tốc độ của Thạch Thử không nhanh, tấn công không tính hung ác, chẳng qua là phòng ngự rất biếи ŧɦái.

Lục Phi Dương chuyên khắc loại phòng ngự biếи ŧɦái này, một đao chém xuống, Thạch Thử bị nện bay ra ngoài, không chết cũng trọng thương.

Có Lục Phi Dương gia nhập, hai người ở bên cạnh áp lực giảm nhiều, Lục Phi Dương càng đánh càng hăng, lại bắt đầu phản công, áp bách vào trong sơn động, đánh bay từng con Thạch Thử.

- Tốt!

Hai người ở bên cạnh rất hiểu ý, bắt đầu phụ trợ Lục Phi Dương, hai người một trái một phải đi theo phản công, bầy Thạch Thử thì liên tiếp bại lui.

- Tốt!

Hồng lão trầm trồ khen ngợi nói:

- Lục Phi Dương, đánh Thạch Thử chạy về sào huyệt, gϊếŧ đến chúng không dám đi ra, Liễu Ngọc, ngươi cũng đi giúp Lục Phi Dương đi.

- Gϊếŧ!

Lục Phi Dương gầm lên, nếu Thạch Thử lui bước, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội? Hắn vừa nghỉ ngơi một canh giờ, thể lực và trạng thái đạt đến đỉnh phong, lập tức mang theo ba người một đường tấn công mạnh, bức Thạch Thử rút lui.

Thạch Thử bị Lục Phi Dương gϊếŧ sợ, Thiên Lân Đao trong tay Lục Phi Dương rất sắc bén, hơn nữa lực lượng lớn, đao pháp quá nhanh, mỗi lần đánh ra tất có một con Thạch Thử bị gϊếŧ hoặc trọng thương.

Sơn động hẹp hòi sâu thẳm, Lục Phi Dương dẫn đám người Liễu Ngọc một đường tấn công. Ước chừng đi nửa canh giờ, chém chết mấy trăm con Thạch Thử, lại còn không có tới cuối sơn động.

- Ồ?

Đột nhiên sơn động phía trước trở nên rộng, hơn nữa xuất hiện lối rẽ, có tới ba lối đi. Đám Thạch Thử kia ở chỗ này lại không lùi nữa, gắt gao giữ vững một lối nhỏ.

- Trong sơn động này có cái gì? Chẳng lẽ có dị bảo hoặc linh dược đỉnh cấp?

Đám người Lục Phi Dương và Liễu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nổi lên nghi ngờ, bầy Thạch Thử bày ra tư thế tử thủ, điều này nói rõ bên trong tuyệt đối có đối tượng Thạch Thử muốn thủ hộ, nếu không sẽ tiếp tục lui về phía sau.

- Sẽ có thiên tài địa bảo sao?