Bất Diệt Chiến Thần

Chương 24: Cái giá bằng máu

Lục Phi Dương nhìn nhà cũ bốc cháy, chiến ý trên người càng đậm đặc, lần này là thật không có đường lui, chỉ có tử chiến đến cùng.

Thế lửa không lớn, khói đặc lại ngút trời!

Gian phòng được đắp bằng đất, bên trong đồ gỗ không nhiều, chỉ có một ít giá sách và bàn, xà nhà gỗ, cửa gỗ, giường chiếu chăn bông... Tuyết mới vừa dừng lại không lâu, băng tuyết còn chưa tan hết, xem như nhà gỗ chỉ sợ cũng đốt không lên lửa lớn, nên khói đặc mới sẽ nồng đậm như thế.

Nhà của Lục Phi Dương ở nơi hẻo lánh, phụ cận không có nhà ai, nên thế lửa sẽ càng không lan ra.

Bất quá bên này cháy, khói đen cuồn cuộn phóng lên trời, kinh động rất nhiều người trong bộ lạc. Nhìn thấy Địch Hỏa Địch Hãn… ở bên này, một ít phụ nữ và lão nhân đều không dám vây tới.

Rất rõ ràng, hôm nay hành động của đám người Địch Hỏa, đại đa số người trong bộ lạc đều cảm kích. Địch Bá trở thành trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, uy vọng ở trong tộc tăng nhiều, không ai sẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đi đắc tội Địch Bá nhất mạch.

Đương nhiên...

Căn bản là không có người ưa tỷ đệ Lục Phi Dương, có Lục thúc công để ý bọn hắn, nhưng giờ phút này còn nằm trên giường bệnh, muốn quản cũng không quản được.

Nhìn thấy tộc nhân bộ lạc ở xa xa, khóe miệng của Lục Phi Dương lộ ra lãnh ý. Mặc dù tỷ đệ bọn họ ở bộ lạc này ra đời lớn lên, nhưng lại không có cảm giác xem nơi này là nhà, giờ khắc này tim của hắn triệt để lạnh xuống.

- Tỷ tỷ, tỷ đứng qua một bên, chờ đệ đánh bại đám người này, lại dẫn tỷ rời khỏi bộ lạc. Hôm nay ai dám cản chúng ta, ta phế hắn!

Phía sau thế lửa càng lúc càng lớn, chiếu rọi lên khuôn mặt của Lục Phi Dương. Hắn chờ Lục Linh đi ra sân nhỏ, đứng ở một bên, thì chậm rãi đi ra phía ngoài, lần này hắn từng bước một đi về phía Địch Hãn.

- A?

Mười mấy người bên ngoài, bao quát Địch Hỏa Địch Thiên đều khẽ biến. Ở thời khắc này bọn hắn cảm giác được một tia khác biệt, khí thế của Lục Phi Dương đang không ngừng kéo lên, tựa như một con dã thú thân hãm tuyệt cảnh, chuẩn bị liều chết phản kích.

- Gϊếŧ...

Địch Hãn cảm thấy không thể cho Lục Phi Dương đi tiếp, nếu không khí thế của đối phương không ngừng kéo lên, kéo dài như vậy, hắn sẽ bị Lục Phi Dương đè đánh.

Hắn bạo rống, chân sau điểm một cái, thân thể bay lên, trường đao cũng không có huyễn hóa ra đao quang hoa lệ, mà cứ như vậy cắt tới.

- Cao thủ!

Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có môn đạo. Địch Hãn không có thi triển huyền kỹ cao thâm, mà đơn giản vạch một cái, Lục Phi Dương lại cảm giác ba phương hướng xung quanh đều bị trường đao khóa kín, ngoại trừ lui lại và ngạnh kháng, thì không có lựa chọn khác.

Đằng sau là nhà cũ bốc khói, Lục Phi Dương không đường thối lui, hắn chỉ có lựa chọn ngạnh kháng. Hai chân hắn uốn lượn, hai tay nắm trường đao, trước kia hắn đối chiến luôn một tay cầm đao, có thể thấy được Địch Hãn cho hắn áp lực rất lớn.

- Hây!

Hắn lựa chọn chủ động xuất kích, trường đao nặng nề đánh xuống, thẳng đến trước mặt Địch Hãn. Đao của hắn vẫn nhanh trước sau như một, chỉ nháy mắt đã tiếp cận Địch Hãn, sắp bổ trúng đầu đối phương.

- Ha ha!

Địch Hãn cười lạnh, Lục Phi Dương không có huyền lực, không cách nào tu luyện huyền kỹ, hắn lại có một loại huyền kỹ thân pháp và một loại huyền kỹ đao pháp.

Lục Phi Dương chém tới, ở trong mắt hắn nhìn cực kỳ buồn cười, hắn có thể nhẹ nhõm né tránh công kích, sau đó dùng đao phản kích đối phương.

Hắn cũng làm như vậy!

Trường đao của hắn ép xuống, lướt qua một đường cong xinh đẹp, thân thể đảo ngược, lưỡi đao thẳng đến xương bánh chè của Lục Phi Dương, nếu để hắn bổ trúng, chân của Lục Phi Dương không phải chỉ gãy đơn giản như vậy...

- Tê...

Nơi xa có vài người không đành lòng nhìn thảm trạng kia, ánh mắt dời đi chỗ khác. Sắc mặt của Lục Linh lại lành lạnh, tựa hồ sắp bị cắt đứt chân không phải Lục Phi Dương, mà là một người không liên hệ.

- Hây!

Trước bước ngoặt nguy hiểm, Lục Phi Dương cũng không có bối rối, thậm chí không có đi nhìn cây đao kia. Hai tay hắn xoay chuyển, đao thế không giảm, lướt qua một đường cong tiếp tục chém xuống đầu của Địch Hãn.

Lấy mạng đổi mạng!

Đây chính là sách lược của Lục Phi Dương, hắn muốn dùng một cái chân đổi cái mạng của Địch Hãn, chỉ nhìn Địch Hãn có gan này hay không.

Rất rõ ràng!

Địch Hãn không có gan, hắn cũng sẽ không ngu như vậy, dùng mạng của mình đi đổi một cái chân của Lục Phi Dương. Hắn vội vàng biến chiêu, trường đao lật lên đón đỡ đao thế của Lục Phi Dương, đao này quá nhanh, hắn đã không có cách nào tránh né.

Lục Phi Dương đang ở giữa không trung, không cách nào mượn lực, chỉ cần ngăn cản một đao, trung môn chắc chắn sẽ mở rộng, khi đó hắn có mấy chục loại biện pháp kích thương Lục Phi Dương.

- Keng keng...

Hỏa hoa sáng lên, thanh âm va chạm làm khí huyết của mọi người quay cuồng. Một đao này lực lượng mạnh mẽ, thân thể của Địch Hãn rung động kịch liệt, hai chân lún vào đất đá, ép ra hai cái dấu chân thật sâu.

- Không tốt!

Địch Hỏa thở nhẹ, mặt sắc của Địch Thiên ngưng trọng lên, hai người từ trong thần sắc của Địch Hãn đã nhận ra có cái gì không đúng.

- Hưu hưu hưu...

Trường đao của Lục Phi Dương bị bắn ngược ra, nhưng hắn lại không ngừng nghỉ, người ở giữa không trung, trường đao liên tục đánh xuống, đao đao trí mạng thẳng đến cái ót của Địch Hãn, trong một hơi lại đánh xuống bốn năm đao, mỗi một đao đều mang theo lực lượng vạn cân.

- Keng keng keng!

Từng tiếng va chạm ngột ngạt vang lên, tia lửa văng khắp nơi, sắc mặt của Địch Hãn khổ không thể tả, có lẽ ngoại nhân nhìn không ra cái gì, nhưng hắn lại biết mình đón đỡ vất vả bao nhiêu.

Lục Phi Dương không có huyền lực, nhưng khí lực không thua hắn, ít nhất có vạn cân cự lực.

Trọng yếu nhất là... đao của Lục Phi Dương quá nhanh, một hơi có thể bổ ra bốn năm đao, hơn nữa mỗi một đao đều có vạn cân cự lực. Trong chớp mắt liền đánh xuống mười mấy đao, cảm giác như hắn vĩnh viễn sẽ không kiệt lực.

Đao quá nhanh, một đao tiếp lấy một đao, Địch Hãn căn bản không có cách nào phản kích, nếu hắn không đón đỡ, đầu sẽ bị chém nát. Hắn không muốn chết, chỉ có thể cắn răng ngăn cản Lục Phi Dương công kích.