Bất Diệt Chiến Thần

Chương 23: Tử chiến đến cùng

Trên mặt Lục Linh không có chút tức giận, ngược lại khóe miệng ngậm lấy nụ cười, khuôn mặt hơn xa Di tiểu thư kia đẹp đến khiến người ta ngạt thở, làm rất nhiều thanh niên mê say.

Lục Linh dừng một chút, nhẹ giọng mở miệng:

- Ai muốn đánh gãy chân của đệ đệ ta, tự mình vào đi. Bất quá đừng trách ta không cảnh cáo các ngươi, dám bước vào cửa sân, thì đừng trách tỷ đệ chúng ta vô tình.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Lục Linh đều cực kỳ bình tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa hồ không phải đang cảnh cáo đám người Địch Hỏa, mà như nhiệt tình mời bọn họ tới làm khách.

- Ngô...

Địch Hỏa và Địch Thiên liếc nhau, hai người cảm thấy toàn thân phát lạnh. Chỉ có bọn hắn mới biết, Lục Linh không phải đang nói đùa, một khi bước vào cửa sân, có lẽ... sự tình sẽ không thể vãn hồi.

- Nữ nhân điên kia muốn chơi cái gì?

Địch Thiên nói thầm, ánh mắt nhìn về phía Địch Hỏa, Địch Hỏa có chút do dự, không có mở miệng hạ lệnh.

- Hừ!

Nhưng Địch Hãn không có cố kỵ nhiều như vậy, hắn nặng nề hừ lạnh, hắn thấy Lục Phi Dương chỉ là một con giun dế, có thể dễ dàng trấn áp, về phần Lục Linh? Một nữ nhân thọt có thể có uy hϊếp gì?

Hắn rút chiến đao, giơ lên thật cao, phẫn nộ quát:

- Nói nhiều với nữ nhân điên kia như vậy làm gì? Động thủ, phế dã chủng Lục Phi Dương, ném các nàng ra ngoài bộ lạc.

- Đúng vậy!

Một thanh niên nhìn Địch Hỏa nói:

- Hỏa ca, tù trưởng ở vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên lập đại công, đã được Triệu gia mời làm trưởng lão Ngoại đường. Cần gì nói nhảm với bọn hắn nhiều như vậy? Coi như phế các nàng, trong tộc ai dám nói cái gì?

Lục Phi Dương và Lục Linh liếc nhau, trong lòng hai người rõ ràng. Trách không được hôm nay bọn hắn dám trắng trợn làm to chuyện như thế, thì ra Địch Bá đã trở thành trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia.

Triệu gia cũng ở Vũ Lăng Thành, gia tộc nhị phẩm, là đại gia tộc gần với Liễu gia. Địch Bá trở thành trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, uy vọng ở trong tộc sẽ gia tăng thật lớn, có thể dẫn dắt bộ lạc phát triển lớn mạnh.

- Địch Bồ, ngươi đi chơi đùa với Lục Phi Dương đi!

Địch Hãn nhìn thoáng qua một thanh niên chừng hai mươi tuổi, Địch Bồ là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, ở trong thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc coi như không tệ. Lục Phi Dương không thể tu luyện huyền lực, ba người Địch Hổ lại bị hắn trọng thương? Đến thời khắc này Địch Hãn còn có chút không tin.

- Tốt!

Địch Bồ như một con khỉ linh hoạt, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên tường đất. Trong tay hắn cầm một thanh trường thương, cười lạnh nhìn Lục Phi Dương nói:

- Tiểu dã chủng, ta đến chơi với ngươi.

Lục Phi Dương nhìn thoáng qua Lục Linh, Lục Linh chống quải trượng lui về trong cửa, lạnh giọng nói:

- Ta nói dám bước vào sân, thì đừng trách chúng ta vô tình. Lục Phi Dương, động thủ đi, dù sao chúng ta cũng không muốn ở lại bộ lạc này.

Nói xong Lục Linh lại đi vào phòng, không để ý tới tình huống bên ngoài. Lục Phi Dương chậm rãi giơ chiến đao lên, trên người chiến ý tăng vọt.

Giờ khắc này nội tâm của hắn lại không chần chờ chút nào, nhìn tình huống hôm nay, không đánh bại mười mấy người này, thì bọn hắn không có cách nào rời khỏi bộ lạc rồi.

Phía sau là tỷ tỷ tay trói gà không chặt, Lục Phi Dương không có đường lui, chỉ có tử chiến đến cùng.

- Hưu!

Địch Bồ nhìn thoáng qua Địch Hãn Địch Hỏa, thấy hai người gật đầu, hắn hét lớn một tiếng, thân thể nhảy lên thật cao, trong tay huyền lực lập loè, trường mâu huyễn hóa ra hai bóng mâu, đột nhiên đâm tới ngực Lục Phi Dương.

Lục Phi Dương không động, nhìn trường mâu đâm tới, hai chân chậm rãi ép xuống, giống như ngồi trên ngựa. Ánh mắt của hắn nheo lại, khóa chặt trường mâu phá không đâm đến, nội tâm âm thầm tính toán khoảng cách.

Hai trượng, một trượng, nửa trượng!

- Hưu!

Trường đao của Lục Phi Dương bổ ra, đao quang sáng lên, như thiểm điện phá không, tốc độ nhanh đến rất nhiều người thấy không rõ.

- Ầm!

Một âm thanh trầm muộn vang lên, trường mâu của Địch Bồ bị đánh bay, một đao kia của Lục Phi Dương bổ trúng mũi mâu. Lực lượng kinh khủng khiến Địch Bồ không cầm được trường mâu, thân thể bị nện bay ra ngoài.

- Hưu...

Hai chân Lục Phi Dương đạp mặt đất một cái, thân thể như mãnh hổ phóng đi, chân dài quét qua, một cước đá Địch Bồ bay ra ngoài.

- Ầm ầm!

Địch Bồ nện lên tường đất, tường đất kia là bùn đắp, làm sao có thể thừa nhận được lực lượng nặng như thế? Tường đất ầm vang ngã xuống, nổi lên từng mảnh bụi đất.

Một chiêu bại trận!

Bên ngoài xôn xao, Địch Hỏa Địch Hãn Địch Thiên cũng hơi ngạc nhiên. Nơi xa, một ít lão giả lão bà tử trong tộc cũng bị kinh động, nhưng không có chạy tới. Ngược lại có mấy lão bà tử kêu gào, bảo đám người Địch Hỏa phải giáo huấn tỷ muội Lục Phi Dương, trục xuất bọn hắn ra khỏi bộ lạc.

- Đúng là có chút năng lực, khó trách có thể tổn thương Địch Hổ!

Sắc mặt Địch Hãn âm trầm, bàn tay hơi động, hắn huy vũ trường đao trong tay, bảo người nâng Địch Bồ dậy, mình thì nhanh chân bức tới.

Khí thế trên người hắn mạnh hơn Địch Bồ rất nhiều, còn có một cỗ sát khí, trên tay hẳn nhiễm qua rất nhiều máu tươi.

Địch Hỏa Địch Hãn Địch Thiên là thợ săn tốt nhất trong thế hệ trẻ tuổi, tám chín tuổi bắt đầu săn gϊếŧ dã thú, kinh nghiệm chiến đấu hơn xa đám người Địch Hổ.

- A?

Mới vừa vượt qua tường đất sụp đổ, Địch Hãn đang chuẩn bị động thủ, ánh mắt đột nhiên nhìn ra sau lưng Lục Phi Dương, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Xa xa, đám người Địch Hỏa Địch Thiên cũng chấn kinh, hai người không hẹn mà cùng mắng lên:

- Quả nhiên là nữ nhân điên...

- Tỷ tỷ!

Lục Phi Dương phát giác được không đúng, vội vàng nhìn lại phía sau, lại thấy trong phòng toát ra khói đặc cuồn cuộn, ẩn ẩn còn có ánh lửa, căn nhà lại phát hỏa.

- Chi chi...

Lục Linh đẩy cửa đi ra ngoài, một tay chống quải trượng, một tay kéo cái bao. Nàng không có nhìn ngôi nhà bốc cháy, lại nhàn nhạt nhìn Lục Phi Dương nói:

- Đệ đệ, chúng ta sắp rời khỏi bộ lạc, phòng này đã không cần, nên đốt bỏ.

- Nữ nhân điên...

Mọi người thầm mắng, phóng hỏa đốt nhà mình coi như xong, lại còn thong dong bình tĩnh như thế? Quả quyết chặt đứt đường lui của mình như thế, nàng dám nói hôm nay các nàng có thể an toàn đi ra bộ lạc?