Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 44: Phó Yến, chúng ta chia tay đi

Sau lời nói lấp lửng của Lâm Xuân Tư, không ai lên tiếng nữa. Căn phòng tù đọng tiếng mưa tầm tã.

Đêm nay là lần làʍ t̠ìиɦ yên tĩnh nhất của hai người.

Tắm xong đi ra, Lâm Xuân Tư thấy Phó Yến nằm đưa lưng về phía cửa. Vầng sáng từ điện thoại hắt lên gò má anh.

Cậu ngồi xuống giường vuốt ve đường cong giao thoa giữa eo và hông anh, lắng nghe mưa dần dà vơi hạt, hỏi: "Tại sao anh ta chết?"

"Y tự sát." Phó Yến thấp giọng đáp.

Không rõ bằng cách nào mà Thời Thác có được một con dao rọc giấy. Y cắt cổ tay trong phòng biệt giam, đến sáng người ta mới phát hiện thi thể.

Trên tay y có nhiều vết thương nông ngoài vết rạch chí mạng, sâu và chuẩn xác vào động mạch.

Lâm Xuân Tư không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ thấy lông mi cụp xuống, ngón tay gảy ngọn tóc bên trên vành tai anh, nhẹ nhàng hỏi tiếp, "Hậu sự sẽ giải quyết thế nào ạ?"

"Thời hạn thi hành án của mẹ y vẫn còn, ngoài ra thì y chẳng còn người thân nào khác. Tôi sẽ làm một lễ tang đơn giản rồi chôn cất trong ngày, coi như là để an lòng người đàn bà bất hạnh."

Dù mẹ của Thời Thác đáng trách nhưng bà chưa từng làm gì để anh đáng hận. Vả bà ấy cũng đã nhận quả báo suốt bao năm khốn khổ đến bước đường hai bàn tay trắng trong cảnh lao tù. Nay người con là thân nhân duy nhất của bà đã chết, tim anh không phải đá, ít nhiều chẳng đành. Họa chăng nếu anh không lừa mình dối người thì bà ấy có thể đã chẳng phải tự tay sát hại chồng.

Lâm Xuân Tư 'ừm' một tiếng, không nói gì nữa. Phó Yến rướn người ôm lấy cậu, ánh mắt tìm tòi: "Em ghen à?"

"Ghen gì cơ anh? Sao em phải ghen?"

Phó Yến mỉm cười hôn lên má cậu, rồi cầm điện thoại lên, nói cậu nghe sắp xếp của mình.

Sắc mặt Lâm Xuân Tư chậm rãi dịu xuống, vừa nghe vừa kéo chăn quấn lấy thân thể anh, nụ hôn sâu rơi trên hõm vai trần: "Em không có kinh nghiệm, anh tính thế nào thì làm vậy đi."

Trên mảng da trắng trẻo liền xuất hiện một vết máu ứ đọng. Phó Yến tính đi tắm rửa thì chợt bị kéo lại.

Lâm Xuân Tư úp mặt vào vai anh, giọng điệu có chút uể oải: "Phó Yến, em không thích anh giày vò bản thân vì một người đàn ông khác ở trước mặt em."

Lời nói thẳng thắn mà thấm đẫm tình cảm, nghe đâu như hờn dỗi.

'Người đàn ông khác' cơ đấy.

"Tôi có biết người đàn ông nào khác ngoài em đâu." Anh bật cười.

Cậu làu bàu: "Từ nam đến nữ, anh biết nhiều lắm đấy."

Lúc Phó Yến tắm xong thì cậu chàng đã lăn tọt vào bên trong giường, chiếm gần hết phần chăn của anh.

Bình thường Lâm Xuân Tư ngủ phía ngoài vì cái chân của cậu không được ngoan, hay đá lung tung.

Anh có chút dở khóc dở cười, chống tay lên nệm mổ nhẹ bờ môi hơi bĩu của Lâm Tinh Tinh, mắng yêu: "Em còn dám nói là không ghen."

Hai ngày liên tiếp, bầu trời hòa trộn giữa cặp màu xám trắng. Những đám mây lơ lửng như chực trút nước.

Một tang lễ đơn giản được cử hành.

Lâm Xuân Tư mặc sơ mi đen và quần tây xám đậm, lặng thinh nhìn người đàn bà khắc khổ đi theo linh cữu.

Bà ta bật khóc đến ngã khuỵu khi thấy người ta đem áo quan của con mình vào lò thiêu. Tiếng khóc rưng rức kìm nén dần dần xé ra như đứt từng khúc ruột, khiến người ta chạnh lòng.

Nhưng cũng có tiếng xì xầm: nếu biết thương con thì sao lúc sinh ra, bà ta không chăm sóc gã đấy?

Cuộc đời của Lâm Xuân Tư tính tới nay từng dự qua hai tang lễ. Một là bà ngoại, hai là bố mẹ. Thời Thác là tang lễ thứ ba.

Trong mỗi một tang lễ, cậu không quá buồn phiền, chỉ đứng nhìn màu sắc của cái chết.

Nghe nói máu của Thời Thác chảy rất nhiều, thành một vũng lớn khô cong trên mặt đất. Cảnh sát nói có thể anh ta đã cố ý di chuyển xung quanh phòng trong khi cắt cổ tay.

Hành vi 'lang thang' đó làm Lâm Xuân Tư liên tưởng đến một sự lần lữa, lạc lối.

Một người đàn ông mặc áo tù, trong đêm tối im ắng chỉ có y và vài vệt sáng mờ mờ như quá khứ lẫn tương lai trước mắt y. Y đặt dao rọc giấy trên cổ tay, cắt từng vết, từng vết đều đặn trong khi chậm rãi rảo quanh căn phòng nhỏ hẹp từng vòng, từng vòng. Vùng vẫy trong chần chờ và mờ mịt. Cuối cùng, y kết liễu đời mình.

Lâm Xuân Tư cụp mắt nhìn người ta đặt hộp tro cốt vào ngôi mộ mới, chạnh nghĩ: năm tháng thăng trầm, yêu hận trần ai... tất cả đều là một nắm bụi tro.

Cậu không hiểu được các triết lý nhân sinh hay biết về những đạo lý đối nhân xử thế. Cuộc sống như mặt trăng lúc khuyết lúc tròn, khi mờ khi tỏ. Đến cả sự vật khổng lồ như Mặt Trời cũng phụ thuộc vào phản ứng của những hạt vi phân tử thì huống là cuộc đời bất định càng không phải luôn phụ thuộc vào con người. Vì thế, cậu chỉ còn cách thông hiểu bản thân, biết rõ điều mình thích, điều mình ghét, cái mình muốn.

Triết lý trên đời nhiều như cá biển, sâu rộng như khoảng cách năm ánh sáng. Trong khi các nhà khoa học ngày đêm nghiên cứu nguồn gốc của Trái Đất và điểm tận cùng vũ trụ thì Lâm Xuân Tư tìm kiếm điều mình muốn.

Con người đặc biệt hơn muôn loài ở chỗ có ý thức tự giác về chính mình chứ không chỉ mê man sinh ra, xong há miệng ăn chờ chết.

Tất cả chúng ta đều đi tìm ý nghĩa của cuộc đời.

Lúc ra về, cậu bỗng thấy người quen đứng hút thuốc tại một góc, chuyển bước chân về phía đó.

Tề Thời Chiêu nâng mắt nhìn chàng thanh niên ngày càng lại gần, dụi tắt thuốc. Lâm Xuân Tư lễ phép chào hắn, hỏi: "Hình như trước đây tôi từng gặp anh rồi phải không? Lâu về trước nữa. Ở trong tang lễ của bố mẹ, tôi đã thấy anh."

Tề Thời Chiêu không đáp, lơ là chơi đùa với bật lửa.

Lâm Xuân Tư không truy hỏi. Hôm nay cậu nhìn thấy hắn mặc đồ đen thì sực nhớ ra ấn tượng cũ.

"Anh đi thăm mộ sao?" Cậu lại hỏi.

"Ừ. Cậu cũng vậy?"

"Vâng, một người quen."

Hắn bật cười: "Không cần phải câu nệ như vậy."

Thấy chàng trai trẻ trước mặt vẫn đưa đôi mắt sáng ngời nhìn mình, Tề Thời Chiêu chợt hỏi: "Cậu có sợ không?"

"Sợ điều gì?"

"Tương lai."

Lâm Xuân Tư lắc đầu: "Tôi không sợ một tương lai tăm tối, tôi chỉ sợ bản thân lạc lối."

"Cậu rất tỉnh táo. Tôi tin cậu là người tự do nhất trên thế gian này." Ánh mắt lơ đãng hướng về đằng xa, Tề Thời Chiêu xem đồng hồ: "Tôi có việc phải đi trước. Tạm biệt."

Vài con chuồn chuồn nặng cánh bay thấp, giọt mưa thưa thớt lay động cành cây, chim sẻ giật mình bay đi.

Bóng lá đan xen rủ trên trần xe, Lâm Xuân Tư ngồi vào, khép cửa dập tắt mùi đất ẩm xộc lên. Điều hòa trong xe man mát, đẫm hương tinh dầu xô thơm.

Cậu còn nhớ lọ tinh dầu đó là của người cũ tặng cho anh.

Đột nhiên vô cớ khó chịu. Cảm xúc cứ bứt rứt mãi, Lâm Xuân Tư phải đánh lạc hướng suy nghĩ để dần quên nó đi.

Nhưng cái nhíu mày của cậu không thoát khỏi mắt Phó Yến.

Vài ngày sau, anh tặng cho cậu một chai nước hoa hương táo xanh.

Tinh dầu xô thơm cũng thay bằng tinh dầu táo bạc hà.

Lâm Xuân Tư thích mùi này lắm, nó làm cậu nghĩ tới một cụm thành ngữ của nước Anh: You are the apple of my eye. Nghe rất lãng mạn.

Cậu nghĩ là anh cố tình.

Phó Yến cười khẽ thừa nhận: "Em ơi, tôi sợ em ghen lắm. Em ghen lên là muốn đuổi tôi khỏi giường còn gì?"

Lâm Xuân Tư đang lau tóc cho anh, đỏ ửng mặt: "Em đâu có! Em vẫn chừa chỗ cho anh nằm mà!"

"Nằm lên người em ấy à?"

"..."

Cậu chẳng nói lại anh, chỉ có thể giơ răng nanh ra cắn cho bõ ghét.

Cuối tuần, Lâm Xuân Tư đưa anh đến lớp học làm gốm rồi lái xe tới nhà hát. Cậu chỉnh sửa đầu tóc, bước ra chỗ ghế lô đặt trước, cúi đầu chào: "Ông đến lâu chưa ạ?"

Phùng Mậu vỗ ghế bên cạnh: "Vừa đến, vừa đến."

Ông cụ nghe thấy mùi nước hoa từ cậu, hơi nhướn mày: "Thì ra Gia Yến đặt cái này cho cháu à?"

"Vâng ạ."

"Nịnh mũi lắm. Khi nào hết cứ bảo ta đặt thêm cho."

Lâm Xuân Tư cuống quýt đáp 'không dám', chọc ông cụ cười sang sảng.

Màn sân khấu chậm rãi được kéo lên, hòa nhạc bắt đầu. Một buổi concerto cello*.

* Concerto là hình thức hòa nhạc dành cho một loại nhạc cụ. Có thể gồm một nhạc cụ solo (ở đây là cello), hoặc dàn một nhạc cụ, được đệm bè bởi dàn nhạc giao hưởng.

Cái đẹp của âm nhạc là vô hình vô dạng, bung ra trong ngàn vạn từ ngữ gợi tả, chỉ được cảm nhận như mưa dầm thấm đất, lặng lẽ ấp iu vạn vật sinh sôi. Dư âm khó dứt.

Phùng Mậu đăm đăm nhìn đàn cello trên sân khấu.

"Ta nhớ lúc Gia Yến ở đỉnh cao, có vài nhà phê bình đánh giá nó thể hiện tốt nhất ở những concerto có nội dung bi kịch. Bi kịch chứ không phải buồn bã. Gia Yến luôn thể hiện rất tốt ở những nỗi đau khổ không ai có thể hiểu. Đôi lúc nó làm cho ta băn khoăn cello đối với nó là tình yêu, là hoài bão hay thật ra chính cello mới là thứ đích thực khiến nó đau khổ?"

"Cháu tin rằng anh ấy thực sự yêu cello."

"Ta biết chứ..."

Nếu không yêu thì Phó Yến đã chẳng suy sụp đến vậy.

"Anh ấy... thật sự đã từ chối việc điều trị sao ạ?" Lâm Xuân Tư thấy lòng đau đớn quá.

"Các phương pháp của y học hiện đại đều có xác suất. Điều đó có nghĩa là chúng ta chỉ có thể biết mức độ hiệu quả của phương pháp khi đã tham gia trong một thời gian dài. Trong tất cả rủi ro và may mắn, hơn hết - chúng ta càng sợ mình hi vọng quá nhiều rồi lại thất vọng.

"Gia Yến đã luôn sống mơ màng cho đến khi gặp cháu. Cháu giống như dưỡng khí mà nó cần để xoa dịu nỗi tuyệt vọng nó vẫn chìm đắm. Khúc chiết với mẹ, mâu thuẫn với ta, tình yêu đau khổ với cello... Con đường này Gia Yến đã đi lâu lắm rồi."

Hình ảnh Phó Yến tập luyện bên cửa sổ sát đất, đôi lúc ngẩn ngơ nhìn xuống phố thị ngợp ánh đèn vàng son, lặng lẽ xoa bóp tay vờn quanh tâm trí Lâm Xuân Tư.

Sự tuyệt vọng trong mắt anh, độ dốc của bả vai mảnh mai rủ xuống, đôi tay run rẩy đan vào nhau như trái cấm rộ. Nỗi đau khổ của anh thấm đẫm một vẻ đẹp lạ lùng.

Lâm Xuân Tư biết Phó Yến thích bi kịch. Anh tìm kiếm những cái đẹp và sự an ủi ẩn náu dưới lớp vỏ thảm khốc.

Có lẽ với Phó Yến mà nói, anh đã quen với sự đau khổ và các tấn bi kịch có thể đột ngột xảy đến. Vì lẽ đó, trong những nỗi đau khôn cùng, anh càng tìm được nhiều an ủi. Như vậy anh sẽ sẵn lòng chuốc lấy mười lần đau đớn để nhận lại một chút xót thương.

Dưới góc độ này, cậu cảm thấy anh khá tương đồng với Thời Thác.

Nếu hận thù cũng có tên là đau khổ thì y và anh đều tiêu cực giống nhau. Cái tình yêu ấy ngay từ đầu đã đầy rẫy tiêu cực.

Vậy giữa cậu và anh? Cuộc tình này có phải cũng chồng chất tàn khuyết, cũng thủng chỗ này, thọt chỗ nọ?

Lúc mẹ anh ấy đột xuất đến thăm, Lâm Xuân Tư đã cảm thấy bị thực tế vả một cái.

Bởi vì cậu chợt hiểu ra ý nghĩa đằng sau sự lạnh nhạt của Phó Yến và lý do anh hầu như không nhắc đến gia đình: đó là vì anh không muốn quan tâm tới gì khác ngoài cậu. Anh vứt bỏ mọi vấn vương chỉ vì một cậu con trai tên Lâm Xuân Tư.

Đúng như lời ngài Phùng Kính: cậu còn quá trẻ. Cậu chỉ biết chăm chút bản thân và theo đuổi hoài bão, nhưng chưa thực sự hiểu rõ Phó Yến, tìm hiểu sự tuyệt vọng của anh, hay khát vọng của anh.

Cậu đã bị cuốn vào một giấc mơ ngọt ngào suốt bao lâu nay. Tùy tâm sở dục, mơ mơ màng màng.

Lâm Xuân Tư tạm biệt ông cụ Phùng, đi lang thang dọc theo con phố dài.

Cậu không biết phải làm gì.

Điện thoại mất một lúc để kết nối, giọng của Kỷ Ca nghe như bị sổ mũi, "Hề-lố?"

"Mày bệnh à?"

"Ờ, hơi cảm. Có gì không?"

"Tao, ờm, không biết phải nói thế nào..."

"Bị đá rồi à?"

"Đá cái đầu mày."

"Chứ bị gì? Rap lẹ lên. Tao đang trong tiết." Đầu dây bên kia lọt qua vài từ tiếng Anh.

Lâm Xuân Tư nhìn mặt sông gờn gợn loang ánh chiều tà, đặt vấn đề: "Ví dụ nhé: nếu hồi cao trung, Tần Mộ vì mày mà đối nghịch với bố mẹ em ấy, thậm chí có ý định từ bỏ trường đại học mơ ước để theo mày thì mày sẽ -..."

"Tao sẽ chia tay." Kỷ Ca lập tức đáp: "Tao sẽ không để em ấy mất đi gì cả vì một thằng như tao. Tại sao mày lại đi hỏi một câu căn bản như vậy hả? Nhạc sĩ Lâm Tinh Tinh EQ cao lắm mà."

Lâm Xuân Tư làm ngơ, hỏi tiếp: "Nếu việc chia tay làm em ấy cực kỳ đau khổ, đến mức chết đi sống lại thì sao?"

"Hỏi ngu thế? Chia tay làm em ấy đau khổ thì tao không đau khổ à?"

Cậu bật cười.

Hắn đổi giọng: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, nhớ mày nên gọi chơi."

Biết cậu không muốn nói, Kỷ Ca cũng không gặng, hạ giọng bảo quê mình được mùa long nhãn, bữa nào mẹ hắn gửi lên cho Tần Mộ và cậu chục ký.

Lâm Xuân Tư nghe cái liền hiểu hắn đang khéo gợi về bố mẹ Kỷ, đáp mình có rảnh thì sẽ về quê chơi.

Cúp máy, cậu thấy lòng vơi bớt nặng nề, đi về nhà.

Lâm Xuân Tư có một giấc mơ kỳ lạ. Cậu thấy Thời Thác, dung nhan trẻ trung hơn bức ảnh trên mộ.

Y mặc đồng phục trường tư thục cấp ba của cậu, ôm cặp đi trên sân trường. Cậu là bạn học với y, cả hai rất thân thiết.

Cậu vui vẻ khoác vai y chạy vào hội trường xếp đầy ghế. Tấm màn đỏ chậm rãi dạt ra. Trên sân khấu là Phó Yến. Anh của thời trung học mặc áo trắng cộc tay trong veo, tựa như xuân xanh um tùm, đặt cây vĩ lên thân đàn duyên dáng.

Sau đó, cậu thấy Thời Thác khấp khởi nói chuyện với anh. Nụ cười vương trên bờ môi cậu đã hôn chẳng rõ bao nhiêu lần.

Một cảm giác ghen tị ngấu nghiến trái tim cậu.

Cậu đi đến, căm tức kéo anh tránh khỏi Thời Thác. Quay đầu lại, y không còn ở đó nữa.

Chợt một bàn tay vươn ra từ bóng tối tóm lấy cậu.

Thời Thác ở tuổi ba mươi với nét mặt lạnh lùng, cổ tay y đẫm máu, cười nói: "Anh ấy và tôi rất giống nhau... Nhỉ?"

Lâm Xuân Tư mở bừng mắt, mồ hôi lạnh túa đầy trán, đầu óc đau điếng.

Phó Yến cầm khăn lạnh và nước vào, ngồi xuống giường đắp lên trán cậu, dịu dàng trách móc: "Em lại quên kéo áo khoác phải không? Đêm nay tôi mất ngủ vì em rồi đấy."

Lâm Xuân Tư nhìn anh chằm chằm, năm ngón tay gập lại bao bọc tay anh, nắm chặt.

Cậu đã biết mình đang ghen tị cái gì với Thời Thác.

Cậu ghen tị vì y có được thời gian đẹp đẽ nhất của anh.

Khi Phó Yến ở đỉnh cao sự nghiệp, choàng gấm hoa lộng lẫy, Thời Thác có được anh.

Còn cậu thì sao? Cậu là người khiến anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ ư?

Khúc chiết với mẹ, mâu thuẫn với ông nội, tình yêu đau khổ với cello... Con đường này anh đã đi lâu lắm rồi. Càng tiến xa càng mịt mùng.

Cậu chẳng ngại tương lai tăm tối, chỉ sợ bản thân lạc lối. Cậu sợ hãi bản thân lạc lối, nhưng càng sợ anh lạc lối và kết thúc như Thời Thác.

Phó Yến vén lọn tóc mướt mồ hôi của Lâm Xuân Tư ra sau tai, ánh mắt đậm tình. Cậu chậm rãi buông tay anh ra, nói: "Phó Yến, chúng ta chia tay đi."

Tình yêu của anh quá lớn, em lại quá tỉnh táo để đón nhận.