Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 43: Bóng tối dần dần nuốt chửng căn phòng

Thời tiết phía nam mưa gió liên miên, các chuyến bay liên tục bị hoãn. Phó Yến vất vưởng ở sân bay mãi mới về được, dưới mắt đậm quầng mệt mỏi.

Anh mua vé tàu từ tối qua, vốn muốn vừa đi vừa ngắm cảnh nhưng thực tế thì mệt tới nỗi nói được vài câu liền gục xuống vai Lâm Xuân Tư thϊếp đi.

Thiếu hơi cậu, bốn ngày qua anh ngủ không yên.

Lâm Xuân Tư sờ trán kiểm tra thân nhiệt của anh, không may là Phó Yến hơi sốt. Cậu đau lòng lay anh dậy uống thuốc, dán cả miếng hạ sốt cho anh. Anh mơ màng cười rồi lại ngủ li bì.

Đoàn tàu đi qua cơn mưa, hứng lấy ánh nắng vàng ruộm, tán cây chằng chịt ven đường hắt màu xanh tươi mát vào cửa sổ.

Dưới ngòi bút mực, nét thanh nét đậm rơi trên dòng kẻ: Mưa tháng tư rơi lâm râm. Cuộc đời phù du ba ngàn chầu say, ba ngàn chầu tỉnh. Thật may có người vẫn ở bên tôi...

Tới nơi, Lâm Xuân Tư gọi Phó Yến dậy rồi xách ba lô. Anh ngủ một giấc là khỏe hẳn, bất đắc dĩ lột miếng dán khỏi trán.

Đứng trên sân ga, Lâm Xuân Tư đeo ba lô, bỗng nhận ra bàn tay mình từ nãy đến giờ luôn nắm lấy tay anh. Hai người đàn ông, ở giữa đám đông từ năm châu bốn biển, đang nắm tay nhau.

Có ai để ý không? Có ai bàn tán không?

Người ta sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào?

Cậu không màng, chỉ biết là bản thân không muốn buông tay anh ra.

Hai người ngồi taxi đến nghĩa trang, bước lên con đường đổ bê tông có màu đá cuội, dừng lại dưới bóng râm của tán cây ngô đồng. Trên gấu quần dính hạt phấn vàng vàng của hoa cúc dại.

Nhà họ Lâm trả tiền mỗi quý để người trông coi nghĩa trang chăm sóc hai ngôi mộ này. Đây là yêu cầu của Lâm Xuân Tư trước khi rời nhà cũ.

Do đó, hôm nay hai ngôi mộ đã được quét tước và thay hoa tươi, chỉ thiếu nhang khói và hơi người thăm viếng.

Lâm Xuân Tư sợ anh tái phát dị ứng nên một mình cắm hoa mình mang theo. Phó Yến đứng phía sau, ánh mắt dịu dàng, chuyên chú.

Anh cúi người nhặt chiếc lá non dính trên tóc cậu. Chàng trai quay lại, mỉm cười cầm tay anh.

Nhang khói vấn vít trong gió. Hai người đứng sóng vai nhau vái ba lần rồi cắm vào lư hương.

Lâm Xuân Tư không lên tiếng, chỉ cụp mắt nhìn hai bức ảnh trên bia mộ, nắm chặt tay anh.

"Bố mẹ, đây là người mà con yêu thương. Có thể anh ấy hơi ngoài ý muốn của bố mẹ, có thể bố mẹ không thích anh ấy lắm, nhưng con mặc kệ hai người nghĩ sao, con muốn ở bên anh ấy." Cậu cúi xuống búng vào tấm bia: "Nghiêm cấm bố mẹ nói xấu Phó Yến của con."

Phó Yến nghe mà không biết nên vui hay buồn, kéo tay cậu: "Em nói vậy khéo cô chú lại về trách tôi mất."

"Bố mẹ không dám đâu, nếu dám thì đã về nhéo đứt tai em rồi." Lâm Xuân Tư bông đùa: "Năm nào em cũng gõ đầu bố mẹ, thách bọn họ về nhéo đứt tai em."

Anh không cười nổi, chỉ thấy thương chàng trai này vô ngần.

Thăm mộ xong, Lâm Xuân Tư xốc lại tinh thần đưa anh đi ăn trưa. Sau đó, hai người về khách sạn nghỉ ngơi, ôm nhau ngủ bù một giấc đến tối.

Lúc tỉnh dậy, Phó Yến lại hơi ấm đầu. Lâm Xuân Tư chống tay trên người anh, cụng trán với anh để kiểm tra nhiệt độ. Lông mi cả hai quệt nhau, cậu thấy trong mắt anh mông lung hình bóng mình.

"Có cần đi bệnh viện không anh?"

Phó Yến lắc đầu: "Cảm mạo thôi mà, em đừng lo."

Điện thoại của anh đổ chuông.

Lâm Xuân Tư đứng lên lấy cho anh rồi đi mua thuốc. Phó Yến ngồi trên giường bắt máy, xử lý công việc còn dang dở.

Lúc cậu về thì anh đang tắm, bèn rót nước ấm, bóc thuốc sẵn. Đợi Phó Yến đi ra thì cậu gọi anh ngồi xuống sofa rồi đón lấy khăn lau tóc cho anh, bảo anh uống thuốc.

"Anh thơm quá." Lâm Xuân Tư hít hà cổ anh.

"Em đi tắm rồi cũng sẽ thơm." Phó Yến xoa cằm cậu.

Bàn tay chàng trai vói vào áo vuốt ve da thịt trên eo anh, dời từ trước về sau lưng, lưu lại hơi ấm mong manh. Phó Yến biết cậu không có ham muốn, chỉ là đang cảm nhận, nên ngồi im cho cậu xoa nắn.

Bờ môi ấm nóng dán vào tai anh, "Anh muốn ăn gì?"

Em đấy.

Nhưng hôm nay không được rồi.

Hai người gọi thức ăn bên ngoài, yên tĩnh dùng bữa tối. Lâm Xuân Tư ăn xong trước, đứng dậy đi ra ban công, rút từ túi áo khoác một bao thuốc. Ngọn lửa xanh chấp chới châm cháy đường viền vàng lấn vào giấy cuốn.

Phó Yến nhìn cậu. Khuỷu tay gác lên lan can, cơ thể thả lỏng tự nhiên. Lâm Xuân Tư từ tốn hút thuốc, từng vòng khói lướt qua sườn mặt góc cạnh. Chân mày xếch chạy thẳng vào tóc mai, ánh mắt xa xôi, hờ hững.

Anh chưa bao giờ thấy bộ mặt này của cậu.

Ánh mắt ấy thấu triệt như thể một bậc thánh hiền, cái gì cũng biết nhưng lại không muốn quan tâm đến gì cả.

Dáng vẻ vứt bỏ thế giới.

Chỉ sợ chớp mắt một cái là cậu có thể xoay lưng gieo mình.

Phó Yến cũng đi ra ban công kéo tay cậu lại gần, hé răng hút một hơi, mơ hồ trong vị thuốc lẫn mùi hương thuộc về riêng cậu. Cánh tay vững chãi vòng qua eo anh, Lâm Xuân Tư đưa điếu thuốc lên môi. Anh lại kéo cằm hôn cậu. Vị của nụ hôn thấm đẫm mùi thuốc lá, chiếc lưỡi mềm mại càn quét ổ răng, răng nanh nhỏ bé cắn viền môi cậu.

Chàng trai ôm chặt eo anh, đầu mày hơi nhíu vì anh hôn loạn quá. Chóp mũi thoảng mùi thơm dìu dịu của dầu gội đầu.

Mãi đến khi lửa bén đến tay, Lâm Xuân Tư mới giật mình làm rơi điếu thuốc, kết thúc nụ hôn cuồng loạn này.

Phó Yến đặt cằm lên vai cậu, khẽ thở dốc.

Cơ thể cả hai cách lớp quần áo dán sát vào nhau, có thể cảm thấy nhịp tim vội vàng.

Lâm Xuân Tư đột ngột vác anh lên vai, bước nhanh về giường đặt người xuống, cắn mũi anh: "Phó Yến, hôm nay đừng phá em."

Phó Yến nằm trên giường duỗi một cánh tay: "Bao thuốc lá."

Cậu đưa ra. Anh liền nhét bao thuốc vào dưới gối rồi gối đầu lên, điệu bộ "không cho em hút thuốc".

Lâm Xuân Tư bật cười, đứng lên tắt đèn, vặn đèn ngủ rồi kéo chăn đắp cho anh: "Anh ngủ sớm đi, để mai khỏi bệnh rồi về."

Phó Yến nhắm mắt lại nhưng không ngủ. Anh làm sao có thể ngủ yên khi thiếu vòng tay của Kỵ sĩ.

Trong đêm tối, anh khe khẽ co người dựa vào chàng trai còn thao thức, thay cho lời: Tôi ở đây, em không hề đơn độc...

Lúc đi thì Phó Yến ngủ li bì. Lúc về, đến lượt Lâm Xuân Tư tựa vào vai anh gà gật. Phó Yến trùm áo khoác lên đầu cậu, nhè nhẹ vỗ về chàng sơn ca vào giấc.

Ngủ đi em... Ngủ một giấc và quên hết mọi ưu phiền.

Qua hôm đó, Lâm Xuân Tư trở về nhịp sống bình thường.

Vì vấn đề hợp đồng của thầy Trịnh nên cậu hoãn lại thời gian ra album. Tính tới nay đã lên sàn ba đĩa đơn gồm tám bài hát với tư cách ca sĩ, riêng có một sáng tác không lời dành cho dương cầm. Số liệu lớp sau tốt hơn lớp trước, doanh thu ổn định. Công ty mấy lần đánh ý cho phòng làm việc giục cậu ra album, rồi sắp xếp lưu diễn.

Lâm Xuân Tư dở khóc dở cười, nghệ sĩ nhà mình bỏ tiền ra nuôi mà công ty còn phải năn nỉ cậu làm trời làm đất. Thực tình, cậu đều hiểu đấy là do cấp trên nể mặt thầy Trịnh và Phó Yến.

Bản thân cậu cũng không có ham hố chiếm dụng tài nguyên của công ty, cứ yên bình viết nhạc kiếm tiền là được rồi. Cậu thường tham gia chế tác nhạc cho những thần tượng đồng nghiệp là vì vậy. Chung quy, người sống dưới mái hiên thì nên biết cúi đầu, chừa đường lui cho mình. Trên cao gió mạnh, mấy ai biết bản thân sẽ té ngã khi nào?

Lần đầu tiên Lâm Xuân Tư gặp vị chủ tịch thần bí trong lời kể của công ty là ở bệnh viện.

Hôm ấy là thứ ba, thầy Trịnh vừa đứng lên khỏi ghế thì bỗng nhiên ngã xuống bất tỉnh, dọa cậu và Ký Thanh hồn vía lên mây.

Xe cấp cứu đến rất nhanh, Lâm Xuân Tư ngồi xe của Ký Thanh theo đuôi đi bệnh viện. Đèn phòng cấp cứu tắt, băng ca được đẩy ra, bác sĩ trấn an: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Cho hỏi ai là người thân?"

"Là tôi."

Một người đàn ông xa lạ mặc suit tối màu sải bước đến trao đổi với bác sĩ.

Ký Thanh kêu lên: "Chủ tịch!"

Trên hành lang có một ông cụ gầy gò mà lưng vẫn còn thẳng tắp, điệu bộ quắc thước chống gậy ba toong, mặc áo dạ dài. Phùng Mậu ôn hòa nhìn hai người: "Cậu Hàn đấy à?"

Lâm Xuân Tư hồi hộp đứng bên cạnh Hàn Ký Thanh, lễ phép chào ông cụ. Phùng Mậu gật đầu ra bề đã biết rồi bảo người quản gia đi theo mình thanh toán viện phí và gọi điện thông báo cho gia đình thầy Trịnh.

Ngồi trong phòng bệnh một lúc, Ký Thanh thấy không thoải mái với kẻ gián tiếp làm mình mất thính giác nên kiếm cớ về công ty. Phòng đơn chỉ còn bệnh nhân và ba người đàn ông.

Sau đó, y tá gọi ông quản gia ra ngoài tiếp chuyện.

Lâm Xuân Tư chăm chú nhìn thầy Trịnh, chỉ dám lặng lẽ quan sát ông chủ lớn qua khóe mắt.

Phùng Mậu thong thả phá vỡ sự yên tĩnh: "Phu nhân của ta là bạn từ nhỏ và là fan hâm mộ của Trịnh Minh Sư, thế nên ông ấy cũng là bạn của ta. Phu nhân ta qua đời vì xuất huyết não, ta lo cho ông bạn nên mới vội đến đây."

"Dạ." Cậu có phần nhát gừng.

Ông cụ tinh thật, đang giải trình là mình tới đây vì Trịnh Minh Sư chứ không phải cố tình gặp cậu.

Lâm Xuân Tư được biết Phùng Mậu xuất thân từ trong quân đội, lấy một người phụ nữ con nhà giàu ngoại quốc. Ông cụ đi ở rể mấy năm, dựa vào gia đình vợ để xây dựng phát triển đạt được thành tựu như ngày nay. Phu nhân của ông qua đời mười năm trước.

Dù ông cụ đang tỏ ra thân thiện nhưng Lâm Xuân Tư không biết phải tiếp lời thế nào, dán mắt vào điện thoại thì thiếu lễ phép nên chỉ im lặng.

"Nhạc của ông Trịnh thì phu nhân ta thích nghe mấy bài như là..." Phùng Mậu nói tiếp, nét cười gấp dưới nến nhăn: "Bà ấy có một quyển sổ chuyên ghi chép lời bài hát, rồi đôi lúc trích ra vài câu nghe êm tai gửi thư cho ta."

Lâm Xuân Tư được ông cụ dẫn dắt nói chuyện, chủ đề là thứ mình yêu thích thì chẳng ai cầm lòng nín rịt nổi. Bố mẹ cậu cũng có thói quen chép lời bài hát rồi gửi thư đưa đẩy nhau như thế.

"Bài hát về sự sống và cái chết à? Cây dương à, ta nhớ bài hát này. Quả thật rất sâu sắc, nó khiến ta nghĩ đến một số người mơ mơ hồ hồ nhưng cứ tưởng là mình tỉnh táo. Họ theo đuổi một thứ ánh sáng nhỏ bé, dần dần lún sâu vào đường hầm mà chẳng hề nhận ra quay đầu mới là cửa ra bầu trời."

Lâm Xuân Tư im bặt, không đáp lại lời này.

Ông cụ vẫn từ tốn diễn giải như một nhà hiền triết: "Có một số người luôn lầm đường lạc lối. Cậu cứ tưởng là mình nhìn thấy ánh sáng, lại không nhận ra bản thân đang đi trong một đường hầm. Ánh sáng cậu nhìn thấy là ở đầu bên kia đường hầm. Cậu chỉ biết chạy về phía tia sáng nhỏ bé đó mà chẳng biết đường hầm dài bao nhiêu, sức lực có đủ để đi hết chặng đường chăng? Cậu không hay rằng chỉ cần quay đầu lại là cửa dẫn ra bầu trời rộng lớn."

Cậu miễn cưỡng cười: "Nghe như một câu chuyện ngụ ngôn vậy."

"Ồ, ta vô tình sáng tác nên một câu chuyện rồi sao? Nếu phu nhân ta còn sống thì chắc chắn bà ấy sẽ chép lại."

Phùng Mậu vẫn điềm nhiên như không: "Phu nhân của ta còn có sở thích sưu tầm. Bà ấy sưu tập rất nhiều câu chuyện cổ để đọc cho các con cháu nghe. Bà ấy là người Đức..."

Nội dung cuộc trò chuyện rảo quanh nhà họ Phùng, phóng tầm mắt đến Kinh đô Ánh Sáng rồi ngắm nhìn Xứ sở Mặt Trời mọc.

Những lời ám chỉ đan xen. Từng câu từng chữ như sỏi đá rơi vào lòng, từ ít đến nhiều, tích tụ nặng trĩu.

Vị quản gia không thấy quay trở lại.

Lâm Xuân Tư cảm thấy mọi sự thông hiểu của bản thân đặt trước mặt ông cụ đều là phù du. Từ tận đáy lòng, cậu kính nể ông ấy.

Trong phòng bệnh trắng xóa, giữa mực nước ánh sáng ngấp nghé nhấn chìm cơ thể, cậu được vị trưởng bối kính yêu của người bản thân thương mến kể về những chuyện chưa từng nghe nói về anh ấy.

"Hiểu biết là thứ mà tất cả mọi người cần trau dồi. Chỉ nhờ hiểu biết, chúng ta mới mở rộng tầm mắt, biết mình nên làm gì." Phùng Mậu kết thúc bằng một câu nói khô khan.

Một lúc sau, Trịnh Minh Sư hồi tỉnh, cau mày hỏi có chuyện gì xảy ra.

Nghe người bạn già kể lại, ông mắng: "Chẳng phải tôi hôn mê lâu mà là tại ông tụng kinh bên tai ru tôi ngủ được thêm hai giấc đấy."

Lâm Xuân Tư đứng dậy giúp thầy ngồi lên, bưng trà rót nước, rướn khóe môi cười hùa.

Thầy Trịnh dịu mắt nhìn cậu: "Học trò tôi chắc là bị ông tụng niệm cho chóng mặt rồi phải không? Cậu đừng có nghe ông già kia nói, trong đầu ổng toàn là mấy thứ triết học Aristotle với tứ thư ngũ kinh!"

Phùng Mậu cười khà.

Lâm Xuân Tư ngồi nghe bọn họ hàn huyên một lúc rồi đứng dậy đi về.

Cuộc trò chuyện hôm nay có lẽ chính là minh họa của "chọn ngày không bằng ngay lúc này", "tấn công khi giặc không có sự đề phòng".

Cậu thua cuộc rồi.

Trời mưa mải miết, hạt mưa tạt vào tấm kính phát ra tiếng 'lộp bộp' liên tiếp làm lòng người phiền muộn.

Lâm Xuân Tư vừa đánh thua một màn game, ngồi trên thảm lắng nghe tiếng cello trầm lắng quẩn quanh không gian.

Thầy Trịnh nằm viện vài ngày rồi về, sức khỏe ổn định. Trong vài ngày đó, cậu gặp lại ông cụ Phùng hai lần, ngồi xem bọn họ đánh cờ tướng, nghe đủ chuyện thiên văn địa lý.

Hai lần đó, vị Chủ tịch mà bao người kính sợ cũng chỉ mang dáng điệu của một ông cụ bình thường.

Phó Yến tập luyện xong thì dựa vào ngực cậu, kéo cánh tay cậu vòng qua eo mình, úp đôi tay run rẩy vào lòng cậu. Lâm Xuân Tư ngửi mùi dầu gội trên tóc anh, chậm rãi hôn từ vừng trán xuống cánh môi mềm.

Ngón tay co quắp túm tóc Lâm Xuân Tư. Tóc cậu đã dài qua tai, chuẩn bị phải cắt lần nữa rồi. Phó Yến cong eo thở dốc, bấu chặt tấm lưng mướt mồ hôi của chàng trai.

Nhịp sống của hai người vẫn yên ả đưa thoi.

Tháng sáu trôi qua trong những cơn mưa phùn không thấm đất. Lâm Xuân Tư về nhà muộn, trong người ngấm chút rượu, vừa mở cửa đã phát hiện bầu không khí lạ lùng.

Trong nhà không bật đèn, không gian ngấm màu xám xịt như một thước phim đen trắng. Dải sáng mỏng từ cửa sổ sát đất và ban công l*иg ghép vào nhau. Rèm cửa màu lông chuột bay phấp phới.

Lâm Xuân Tư đứng trong nhà nhìn bóng lưng lẻ loi, đè nén của anh. Ánh mắt rơi xuống mặt đất đầy tàn thuốc.

Cậu không biết anh đã đứng đó bao lâu, không biết anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc.

Phó Yến không cảm nhận được sự xuất hiện của cậu, nghiến răng ném mạnh đầu lọc xuống, quay lại móc bật lửa thì sững người.

Sắc mặt anh bơ phờ như thể nhiều đêm thiếu ngủ. Bờ mi đổ bóng mờ nhạt trên gò má.

Lâm Xuân Tư trầm tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy, Phó Yến?"

Có một cơn gió cuốn qua, cuốn cả sự dịu dàng trong ngữ khí của cậu.

Phó Yến tiến lên muốn chạm vào cậu nhưng chợt lại rụt về, năm ngón tay phải bấu chặt cổ tay trái, thì thào trả lời: "Thời Thác chết rồi..."

Một ánh chớp bất chợt thắp sáng phương xa, gió nổi lên, báo hiệu một trận mưa lớn.

Ban đêm, mưa quả thật rất lớn. Hạt mưa đập vào cửa sổ dồn dập hòa với tiếng thở dốc trầm nặng của hai người. Phó Yến chống tay lên bụng Lâm Xuân Tư, mồ hôi đẫm trên ngọn tóc rơi xuống nóng hổi.

Cậu đặt tay trên hông anh, ánh mắt hướng lên trần nhà. Bóng tối dần dần nuốt chửng căn phòng.

Lâm Xuân Tư bỗng cảm thấy buồn cười.

Cậu rướn người dậy ôm Phó Yến, chiếm lại thế chủ động, bờ môi lạnh buốt dán vào tai anh: "Phó Yến, hay là chúng ta..."

Phó Yến có lẽ nghe thấy cậu nói gì, hoặc có lẽ không, vùi mặt vào bả vai rắn chắc, bật lên tiếng khóc rấm rứt. Cơ thể mềm nhũn trong vòng tay cậu.

Lần đầu tiên giữa cơn say tình, Lâm Xuân Tư tỉnh táo thế này. Tỉnh táo tới mức cậu đếm được anh gọi 'Tinh Tinh' bao nhiêu lần.

Có lẽ vấn đề thực sự nằm ở cậu. Kể cả trong lúc yêu anh say đắm nhất, cậu vẫn giữ lại một phần tỉnh táo.

Tỉnh táo là thứ tốt, có thể tự bảo vệ chính mình.