Vi Vi, nhanh lên. Đi chậm là không được chơi trước đâu.- Hạ Xán Xán đứng dưới cầu thang nói lớn.
- Vi biết rồi a.- Tuyết Vi nói.
Cả Hạ Xán Xán, Đường Tuyết Vi và Mạc Chấn Huy đi lên xe để đi đến trung tâm giải trí.
Tuy ngoài mặt nhìn Tuyết Vi đang cười nhưng Chấn Huy cảm thấy cô không giống như trước. Không còn nhờ vả anh, cũng không thân thiết với anh như trước nữa.
Còn Hạ Xán Xán thì cảm thấy Tuyết Vi dạo này rất lạ. Hay nhìn vào điện thoại không biết làm gì. Đôi lúc cô có nói xấu về Ngạo Thần mặt của Tuyết Vi hiện rõ sự không hài lòng của cô.
Trong đầu của Hạ Xán Xán và Chấn Huy đều đang có một ý nghĩ trong đầu chính là Tuyết Vi có tình cảm với Ngạo Thần!!!
Nhưng không ai nói chuyện này với Tuyết Vi.
…
Trung tâm thương mại.
Tuyết Vi thích thú chạy nhảy rất nhiều.
Bỗng nhiên, Tuyết Vi chạy nhanh quá không để ý va vào một người.
- A… Con nhỏ này không có mắt hay sao.
Giọng nói có chút quen thuộc.
Là Diệp Thanh Thanh.
Cô ta đang đi mua sắm. Có vẻ như sau khi bị Ngạo Thần nói chia tay cô ta không quan tâm cho lắm. Có thể là vì người cô ta thích không phải là Ngạo Thần.
Hạ Xán Xán thấy Tuyết Vi ngã thì chạy nhanh tới.
- Thì ra là mày, con điên. Vì mày mà kế hoạch của tao bị phá hỏng hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ.- Diệp Thanh Thanh tức giận giơ tay lên định đánh Tuyết Vi.
Tuyết Vi thì vẫn chưa hiểu chuyện gì vẫn chưa đứng dậy.
Diệp Thanh Thanh vừa giơ tay định đánh thì Hạ Xán Xán nhanh tay đỡ lấy cánh tay cô ta, tránh để Tuyết Vi bị ăn đánh.
- Buông ra, lại thêm một đứa rắc rối. - Diệp Thanh Thanh điên tiết giằng tay mình ra khỏi tay Hạ Xán Xán.
Hạ Xán Xán chả thèm để ý cô ta, cô nhanh tay đỡ Tuyết Vi lên.
Chấn Huy cũng đi đằng sau đến tay đang cầm hai cốc trà sữa.
- Có chuyện gì sao?- Chấn Huy có vẻ đang lo lắng cho hai người.
- Vi ngã vào chị ấy a.- Tuyết Vi cảm thấy có lỗi nhìn Diệp Thanh Thanh.
- Cô ta định đánh Vi Vi, may là tôi tới kịp ngăn lại.- Hạ Xán Xán liếc xéo Diệp Thanh Thanh.
- Ha, thì ra là cá mè một lứa.- Diệp Thanh Thanh lườm nguýt cả ba người.
- Cá mè một lứa là gì hả chị?- Tuyết Vi ngây thơ hỏi.
- Là chỉ những đứa thần kinh như mày đó.- Diệp Thanh Thanh cười đểu.
- Thần kinh là gì ạ?- Tuyết Vi vẫn ngây thơ hỏi.
Diệp Thanh Thanh tức phát điên với cái bộ mặt ngây thơ này của Tuyết Vi.
Cô lao đến định đánh Tuyết Vi nhưng lại bị Hạ Xán Xán và Chấn Huy giữ lại.
- Nói ai thần kinh chứ. Chính cô mới là kẻ thần kinh đó.- Hạ Xán Xán tức giận nói.
Chấn Huy thì bình tĩnh hơn, anh lấy điện thoại gọi.
Một lúc sau, hai nhân viên bảo vệ đi vào lôi Diệp Thanh Thanh ra ngoài.
- Bỏ cái tay giơ bẩn của các người ra. Tôi tự đi.- Diệp Thanh Thanh giận quá hóa thẹn giằng tay ra khỏi hai nhân viên bảo vệ.
- Vi Vi không sao chứ?- Hạ Xán Xán lo lắng vuốt lại váy cho cô.
- Vi không có sao. Nhưng chị ấy đáng sợ quá đi.- Tuyết Vi lắc đầu cười.
- Thôi kệ cô ta, một kẻ thần kinh. Chúng ta đi chơi tiếp thôi nào.- Hạ Xán Xán xoa hai má của Tuyết Vi cười.
Chấn Huy đằng sau cũng thấy Hạ Xán Xán như vậy thì buồn cười. Anh thầm nghĩ đúng là tính cách con gái. Thay đổi liên tục.
Mà khoan, tại sao anh lại nghĩ đến Hạ Xán Xán chứ??? Chấn Huy lắc đầu đi sau làm vệ sĩ kiêm người cầm đồ giúp hai chị em kia.
________________
Trong khách sạn nọ…
Diệp Thanh Thanh tức giận đóng sầm cửa lại.
- Ai lại động đến cục cưng của anh sao.- Tên Edward ôm lấy Diệp Thanh Thanh nói.
- Hôm nay, em khó chịu lắm. Đừng động vào em.- Diệp Thanh Thanh tức giận nói.
- Nói anh nghe xem ai động đến em. Anh sẽ cho kẻ đó biết tay.- Tên Edward quấn lấy eo Diệp Thanh Thanh hôn lên cổ cô.
- Anh phải nhớ đó nha.- Diệp Thanh Thanh quay người lại quàng tay qua cổ hắn ta.
- Có gì anh không thể làm được chứ. Nếu khó quá cùng lắm chúng ta nhờ tới Ngài Alex mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết.- Edward nói.
- Đợi Ngài Alex đồng ý kết hôn với em, lúc đó em sẽ đưa anh ngồi vào vị trí Giám đốc mà anh mong muốn đó.- Diệp Thanh Thanh uốn éo, cởi từng cúc áo của hắn ra.
- Được rồi, anh nói anh nghe kẻ nào làm em tức giận.- Edward hôn lên cổ Diệp Thanh Thanh rồi ngẩng đầu lên nói.
- Là con gái của Đường gia đó. Càng nghĩ em lại càng thấy tức. Nếu không phải do nó, em đã thành công quyến rũ được tên Ngạo Thần kia rồi. Không để ngài Alex phải bực mình như vậy.- Diệp Thanh Thanh tức giận nói.
- Cô ta sao, gia thế cô ta cũng rất khủng. Không thể nói ra tay là ra tay ngay được. Lần này anh sẽ nhờ Ngài Alex. Hôm trước anh mới thành công lập được việc lớn, có lẽ Ngài ấy sẽ đồng ý giúp.- Tên Edward suy nghĩ rồi nói.
- Được em nhờ hết vào anh đó, đừng làm em thất vọng. - Diệp Thanh Thanh hớn hở.
- Nếu vậy thì bây giờ em cũng đừng làm anh phật lòng.
Nói rồi tên Edward hôn môi cô cuồng nhiệt. Tay anh xoa lên bờ mông to tròn của Diệp Thanh Thanh.
Dây áo Diệp Thanh Thanh tuột xuống.
Hắn ta hung hắng xé bỏ váy của Diệp đẩy cô lên giường.
- Á… Anh từ từ thôi.
Edward cởi bỏ chiếc áo ngực màu đỏ để lộ ra bộ ngực khủng của cô ta. Một bên anh nắm bóp nhào nặn mạnh, một bên mυ'ŧ mạnh nụ hoa của cô ta.
- Ưm…a…
Diệp Thanh Thanh trào lên sự kɧoáı ©ảʍ rên lên khiến cơn thú tính trong người Edward càng trỗi dậy mạnh hơn.
Anh cởi nốt cả qυầи ɭóŧ của cô.
- Đúng thật là dâʍ đãиɠ mà. Tôi còn chưa vào mà đã chảy nhiều nước như vậy rồi.
- Cũng do anh chứ ai.
Nói rồi Edward đưa tay men vào tư mật của Diệp Thanh Thanh. Ngón tay anh len lỏi vào bên trong của cô.
Đến khi đùa nghịch chán anh mới kéo bỏ quần âu, để lộ hạ thể của mình.
Anh đâm mạnh vào trong *** ***** của cô.
- A… mạnh… mạnh thêm chút nữa.
- Đâm chết em, cái đồ dâʍ đãиɠ.
Căn phòng bây giờ ngập tràn mùi vị tìиɧ ɖu͙©.
_______________
Hạ Xán Xán khi đưa Tuyết Vi đi chơi về thì liền hỏi xem bà Đường đâu.
…
- Cô à, con nghĩ Vi Vi biết yêu rồi.- Hạ Xán Xán nói nhỏ.
- Sao cơ, Vi Vi biết yêu rồi á?- Hạ Liên bất ngờ nói lớn.
- Suỵt… Cháu nghĩ là như vậy. Cô đừng nói lớn quá.- Hạ Xán Xán giơ tay che nhẹ miệng Hạ Liên.
- Con bé yêu ai mới được.- Hạ Liên nói.
- Nếu theo giác quan thứ 6 của một người phụ nữ, cháu đoán chắc là Ngạo Thần. - Hạ Xán Xán tỏ vẻ chắc chắn với câu trả lời của mình.
- Sao… sao có thể thế được.- Hạ Liên bất ngờ hơn là khi nghe tin Tuyết Vi biết yêu.
- Con bé từ lúc trở về cháu đã thấy rất khác rồi. Suốt ngày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, còn có cuốn truyện cháu định đọc cho con bé, vậy mà nó không cho cháu động vào, còn ôm khư khư lấy. Nếu không nhầm thì cuốn truyện đấy là con bé mang từ Ý về đây.- Hạ Liên giải thích.
- Ta cũng không biết phải làm sao. Có lẽ nên để mọi chuyện diễn ra theo cách tự nhiên thôi.- Hạ Liên thở dài.
…