Cô Vợ Ngốc Của Ông Trùm Mafia

Chương 37. Rời xa

Mới sáng sớm ra, Tuyết Vi chưa ngủ dậy thì Ngạo Thần đã tắm xong, thay quần áo.

Anh nhìn cô một lúc lâu rồi hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của cô.

- Chờ ngày em nhận ra được tình cảm của anh dành cho em.- Ngạo Thần vuốt vài sợi tóc của Tuyết Vi ra sau vành tai nói.

Một lúc sau, A Tứ gọi điện nói máy bay đã chuẩn bị rồi. Ngạo Thần bế Tuyết Vi rời khỏi lâu đài.

Đến sân thượng cao rộng lớn, một chiếc máy bay to đã đậu dưới đây.

- Lão đại. Đã chuẩn bị xong rồi ạ.- Hoàng Bách đi đến gần chỗ Ngạo Thần nói.

- Đưa cô ấy về Đường gia. Đừng để cô ấy bị gì. Nếu không các cậu tự hiểu rồi đấy.- Ngạo Thần khuân mặt lạnh lùng với khí chất bá vương nói dõng dạc.

Tất cả thuộc hạ đứng đó đều gật đầu nói rõ.

Ngạo Thần đi lên máy bay vào đi qua khoang lớn, đi đến một phòng nhỏ. Tuy nhỏ nhưng bên trong cũng rất đầy đủ tiện nghi, còn xa hoa rất nhiều là đằng khác.

Ngạo Thần đặt Tuyết Vi lên chiếc giường trắng.

Anh nhìn cô một lúc lâu mới quyết định đi ra khỏi máy bay.

Ngạo Thần đứng nhìn chiếc máy bay đã bay xa vào bầu trời xanh thẳm thật lâu…



Tuyết Vi được A Tứ đón ở sân bay tư nhân.

Ban đầu cô có hơi sợ anh nhưng vì cô nghe anh nói được nhận lệnh từ Ngạo Thần phải đưa cô về tận nhà nên cô mới dám đi theo anh.

Tuy Tuyết Vi không nhớ đường về nhà lắm nhưng cô cảm thấy con đường rất quen thuộc với cô, cô cũng yên tâm hơn.



- Thưa bà chủ, ban nãy Cố phu nhân có gọi điện nói mời bà đến dự bữa tiệc dành cho mấy quý bà ạ.- Người hầu chạy đến nói với Hạ Liên.

Hạ Liên thì từ ngay Tuyết Vi bị Ngạo Thần đưa đi bà chả có tâm trí để làm gì.

Đang định nói với người hầu đó là bà không đi thì một tiếng ngọt ngào từ đằng ngoài sân vang vào.

- Mami, Vi về rồi nè.

Hạ Liên còn nghĩ do mình nhớ con bé quá nên mới có ảo giác.

Nhưng ngay khi Tuyết Vi chạy vào trong phòng khách bà đã thật sự tin cô đã trở về.

Hạ Liên chạy nhanh đến ôm con gái yêu của mình vào lòng. Đôi mắt bà đỏ hoe , bà không nghĩ Tuyết Vi lại đang đứng ở đây trước mặt bà.

Những người hầu trong nhà ai cũng vui mừng. Sau đó, gọi nhanh báo tin cho Đường Lục Quân.

A Tứ đi vào cúi chào Hạ Liên rồi nói:

- Lão đại nói tôi đưa Thiếu phu nhân về tận tay cho bà. Bây giờ không còn việc gì nữa, tôi xin phép rời đi.

Nói rồi A Tứ lái xe một mạch ra khỏi Đường gia.

Hạ Liên thật sự không tin Ngạo Thần lại có thể chịu mang trả Tuyết Vi về như vậy. Bà nhìn ngắm cả người Tuyết Vi rất lâu, thấy không có gì khác lắm.

- Vi Vi con tôi, Ngạo Thần cậu ta có làm khó gì con không?- Hạ Liên nhìn Tuyết Vi trước mặt không khỏi vui sướиɠ.

- Không có a. Anh rất tốt với Vi. Anh cho Vi ăn nhiều đồ lắm á. Nhưng Vi nhớ mami, nhớ papa, nhớ nhiều người khác nữa nên anh ấy cho Vi về a.- Tuyết Vi lắc đầu nói.

- Vậy sao? Như vậy là tốt rồi. Chỉ cần con bình an về là mẹ yên tâm rồi.

Vừa nghe tin Đường Lục Quân kêu tài xế xe nhanh chóng lái xe về Đường gia.

Vào đến nhà, thấy Tuyết Vi đang ngồi ôm Hạ Liên trên sofa lòng ông cũng vui mừng không kém gì Hạ Liên lúc mới nhìn thấy Tuyết Vi.

- Vi Vi con về rồi. Ba mẹ thật sự rất nhớ con. - Đường Lục Quân rớt nước mắt chạy đến ôm cả hai mẹ con.

- Papa, Vi cũng nhớ papa lắm. Hì.- Đường Tuyết Vi nhìn thấy cha mình cười không ngớt.



Đến tối…

Chấn Huy, Hạ Xán Xán, cả vợ chồng Bạch Sơ Tranh nghe tin Tuyết Vi về thì phi xe đến rất nhanh.

Ai cũng hỏi thăm Tuyết Vi ở đó ra sao.

- Vi Vi cậu ta có bắt nạt em không nói cho chị nghe, chị sẽ xử lý cậu ta.- Hạ Xán Xán ôm Tuyết Vi vào lòng nói.

Chấn Huy nhìn Tuyết Vi vẫn giống như trước kia, không có gì thay đổi. Anh cũng yên tâm phần nào.

- Không có a. Anh không có bắt nạt Vi. À, nhà của anh còn to lắm a. Giống như tòa lâu đài trong truyện công chúa đó chị.- Tuyết Vi ngước lên nhìn Hạ Xán Xán cười.

- Ừ chị biết rồi.

- Vi Vi, vậy em với cậu ta đã… đã làm gì thân mật chưa?- Chấn Huy sốt ruột hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Chấn Huy mọi người cũng bắt đầu chú ý rõ hơn về biểu hiện của Tuyết Vi.

- Thân mật là sao anh?- Tuyết Vi ngơ ngác không hiểu.

- À, là con với thằng bé đã nằm ngủ với nhau chưa?- Bạch Sơ Tranh liền nói trước Chấn Huy.

- Có a. Vi ngủ cùng với anh ấy.- Tuyết Vi gật đầu cười.

Mọi người đều kinh ngạc mở to mắt không thể tin Ngạo Thần và Tuyết Vi đã làm đến chuyện đó rồi.

- Ý con là chỉ ngủ cùng với nhau thôi hay có làm gì khác không?- Hạ Liên lo lắng hỏi.

- Có a.- Tuyết Vi lại gật đầu.

Hạ Liên thật sự muốn ngất xỉu rồi.

- Vậy… Vậy làm những gì rồi?- Chấn Huy cũng lo lắng hỏi.

- Anh ấy đọc truyện cho Vi nghe đó. Rồi anh ấy ôm Vi ngủ a.- Tuyết Vi hồn nhiên trả lời.

Nghe vậy trong lòng mọi người như giải tỏa được gánh nặng nào đó.

- À anh còn cắn Vi nữa a.- Tuyết Vi gãi đầu nhớ ra rồi liền vỗ tay nói.

Chấn Huy đứng thẳng dậy nói lớn:

- Cậu ta cắn ở đâu?

Tuyết Vi thấy Chấn Huy lớn tiếng thì sợ rụt người vào lòng Hạ Xán Xán.

- Cậu nhỏ tiếng một chút không được à, em ấy sợ.- Hạ Xán Xán nhìn Chấn Huy với vẻ mặt khó chịu.

- Vi Vi à, thằng bé cắn vào đâu ở trên người con?- Bạch Sơ Tranh dịu dàng hỏi. Trong lòng bà cũng đang vui mừng thầm, vì con trai của bà cuối cùng cũng nhận ra được tình cảm của cậu dành cho Tuyết Vi.

- Là ở đây a.- Tuyết Vi chỉ tay lên môi đỏ mọng của mình nói.

Thấy cô chỉ như vậy, mọi người cũng yên tâm hơn. Ít nhất Ngạo Thần không có nhân cơ hội mà ép Tuyết Vi làm chuyện đó để ràng buộc cô với anh.

- Thôi cũng muộn rồi, tôi với Sơ Tranh xin phép về trước. Vi Vi à, mai ta sẽ đến thăm con tiếp nhé.- Âu Dương Phong vui vẻ hiện rõ lên mặt.

Hai vợ chồng Âu Dương Phong về chỉ còn lại Chấn Huy và Hạ Xán Xán là vẫn còn ở đấy.

Đường Lục Quân gọi Chấn Huy vào phòng riêng để nói chuyện.

Không biết cuộc hội thoại đó diễn ra như thế nào, chỉ thấy được vẻ mặt buồn bã của Chấn Huy khi trở ra.

Anh cũng chào tạm biệt Tuyết Vi rồi đi về.

Hạ Xán Xán thì xin Hạ Liên cho mình hôm nay được ở lại ngủ cùng Tuyết Vi.

______________

01:35’ tại Harry bar, Ý

Ngạo Thần đang ngồi trong quán bar cầm cả chai rượu Whisky uống.

Đôi mắt anh hiện rõ sự bất lực.

Từ trước đến nay ngay cả bị kẻ địch dồn vào đường cùng hay chĩa thẳng súng vào đầu anh cũng không thấy bất lực như bây giờ. Chỉ vì đơn giản đó là Tuyết Vi. Chỉ mình cô mới có thể khiến anh như vậy.

Đứng xung quanh có rất nhiều thuộc hạ đứng đó để bảo vệ sự an toàn của Ngạo Thần.

Anh uống đến say mèn rồi mới chịu về.

____________