Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 38

Tim Giang Nhan đập lỡ một nhịp.

Chết rồi?

Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng học, đi xuống mấy bậc thang, hạ giọng hỏi: “Chết lúc nào?”

“Bốn giờ mười phút chiều nay, rơi từ tầng 20 xuống.” Giọng điệu của Tưởng Lưu nặng nề, “Hiện tại chưa thể xác định nguyên nhân tử vong, cần phải điều tra thêm. Bác sĩ Giang, đợi lát nữa tan học, cô tới đồn cảnh sát một chuyến đi, chúng tôi cần cô hỗ trợ lấy lời khai.”

“Được.”

Cúp điện thoại, suy nghĩ của Giang Nhan nặng nề, đứng trên cầu thang hai phút.

Bốn giờ mười phút chiều, rơi xuống từ tầng cao...

Cô ngồi cạnh Hàng Án cả ngày hôm nay, lúc đi học, anh chỉ mang đồng hồ điện tử, đến tiết vật lý vào buổi chiều cũng không thấy nhìn đồng hồ, càng không có thời gian gây án.

Chẳng lẽ cô đã đoán sai, chuyện này có ẩn tình khác?

Đối với một tội phạm, trong đầu Giang Nhan chỉ có một suy nghĩ, đó là để chúng phải chịu hình phạt mà chúng đáng phải nhận.

Người đàn ông tối hôm qua đáng chết, nhưng khoảng cách từ lúc cô xảy ra chuyện đến lúc tử vong còn chưa đầy 24 tiếng, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy lạnh sống lưng.

Người đàn ông trên xe nhìn thấy vết săm trên người cô lập tức buông tay, từ giọng điệu của bọn họ, người khắc chữ là một tên điên khiến những người đó rất sợ.

Theo một nghĩa nào đó, những chữ cái trên người cô có lẽ đại diện cho quyền sở hữu.

Nếu cái chết của người đàn ông này có liên quan đến cô...

Giang Nhan không dám nghĩ.

Cô bình tĩnh một lúc mới quay lại lớp học, lúc đi ngang qua cửa lớp 11A5, cô đi rất chậm, nhìn lướt qua những người khác rồi nhìn về phía Hàng Án ngồi bàn cuối, dáng người vẫn thẳng tắp giống như trước khi cô đi ra ngoài, đang nhìn lên bảng.

Linh Dũng và mấy em học sinh khác nhìn thấy ai đó ở trên hành lang qua khoé mắt, ngẩng đầu lên theo bản năng.

Giang Nhan nhẹ nhàng mở cửa sau, quay lại chỗ ngồi của mình.

Linh Dũng quay đầu nhìn cô, Hàng Án vẫn ngồi im tại chỗ.

Giang Nhan đang ngồi trên ghế của mình, cô không nghe thấy giáo viên đang giảng cái gì ở trên bảng nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến vụ án đó.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Giang Nhan hỏi Linh Dũng: “Tối hôm qua các em về nhà lúc mấy giờ?”

“1 giờ 40 phút, em đến nhà Hàng Án ngủ cùng cậu ấy, sáng nay đi học cùng nhau.” Linh Dũng xoa đầu, “Phòng của Hàng Án rất sạch sẽ nên ngủ rất ngon.”

Ở cạnh nhau suốt sao?

Giang Nhan mất tập trung một lúc.

Hôm nay Hàng Án và Linh Dũng vẫn phải trực nhật, một nhóm gồm bốn người trực nhật trong vòng một tuần, vừa tan học, Hàng Án và Linh Dũng chạy ra ngoài, không biết chạy đi đâu.

Giang Nhan ngồi trong lớp vài phút, đi xuống toà nhà dạy học thì vừa lúc gặp họ trở về từ căn tin.

Hàng Án ngẩng đầu liếc nhìn Giang Nhan, bước nhanh tới: “Chị chuẩn bị về nhà ạ?”

“Ừm.”

“Chú ý an toàn.” Tay cầm hai chai nước, đưa cho cô một chai nước nhiệt độ bình thường, “Cho chị này.”

Giang Nhan do dự ba giây, cầm lấy: “Cảm ơn em nhé, gần đây bên

ngoài tương đối hỗn loạn, các em về nhà cũng phải cẩn thận một chút.”

Đi được một đoạn đường ngắn, Giang Nhan quay đầu lại, “Hàng Án…”

Hàng Án quay đầu, nhìn cô đầy nghi ngờ.

Giang Nhan giơ chai nước lên, cười với anh: “Lần sau mời em đi ăn.”

Hàng Án cười, đáp lại: “Được ạ.”

Giang Nhan không uống chai nước đó, đi đến đồn cảnh sát, cô trực tiếp đưa cho Tưởng Lưu, bảo họ lấy dấu vân tay trên đó.

“Bác sĩ Giang có manh mối về nghi phạm?”

“Chỉ là nghi ngờ thôi, không có chứng cứ, trước tiên cứ thử trích xuất ra xem, xem trên cơ thể người chết này có dấu vân tay của em học sinh này hay không.”

Tưởng Lưu không hỏi thêm, cũng không nghi ngờ, trực tiếp giao việc cho cấp dưới, sau đó nói chuyện với cô một lúc.

Giang Nhan kể chi tiết chuyện tối hôm qua cho anh ấy một lần, đối chiếu với thông tin người chết, qua bức ảnh chụp, cô xác nhận người chết là người đàn ông ngồi bên cạnh cô tối hôm qua.

Tưởng Lưu: “Còn một người nữa vẫn chưa bắt được. Đêm qua lúc chúng tôi đuổi theo, đột nhiên xuất hiện nhiều xe máy chặn đường, người chết này bỏ chạy cùng một người khác.”

“Người các anh không bắt được là người tài xế kia, tôi nghe thấy những người khác gọi anh ta là anh hai.” Giang Nhan miêu tả chi tiết vẻ ngoài của đối phương.

Tưởng Lưu cau mày: “Những người này đều là côn đồ, bỏ học từ năm cấp hai hoặc cấp ba, ngày nào cũng gây chuyện ở bên ngoài, đánh nhau, ăn cắp, ra vào đồn cảnh sát nhiều lần. Hai người bị bắt đã thẳng thắn nói ra không ít tin tức, nhưng không chịu khai người đứng sau.”

“Ngoài họ ra thì tối hôm qua bác sĩ Giang có gặp ai hay xảy ra chuyện gì khác không?”

“Hai học sinh của lớp tôi có đạp xe đi ngang qua con đường đó, một em tên Hàng Án, một em tên Linh Dũng. Đồng nghiệp của anh đã gặp qua hai em ấy.”

“Được, đợi lát nữa sẽ liên lạc với hai em ấy, xem có manh mối nào khác không. Bác sĩ Giang, cô cứ về trước đi, sau này cần gì tôi sẽ liên lạc với cô.”

Giang Nhan ở lại đồn cảnh sát nửa tiếng, trên đường trở về, lông mày vẫn không hề giãn ra.

Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, mà cô vẫn chưa giúp được gì cho cảnh sát, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ càng rắc rối hơn.

Cả đêm Giang Nhan không thể nào ngủ được, đến ba bốn giờ sáng mới ngủ, cô ngủ không sâu, lại không có thói quen kéo hết rèm cửa, sáng sớm, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, cô tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra, sau vài giây lại nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu, điện thoại vang lên, cô lại mở mắt ra, nhìn thấy người gọi tới Tưởng Lưu.

Giang Nhan thức dậy, mí mắt vẫn còn díp vào nhau: “Sao vậy?”

“Bác sĩ Giang, hai em học sinh cô quan sát trước đó có phải tên là Triệu Cần và Lý Giai Giai không?”

“Đúng vậy.”

Giọng điệu của Tưởng Lưu vừa mỏi mệt vừa nôn nóng: “1 giờ sáng nay, một số bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài, sáu giờ sáng nay, có hai em nữ trên đường đi học bị mấy bệnh nhân tâm thần kia đưa về bệnh viện tâm thần.”

“Tám giờ tối hôm qua tôi gọi Hàng Án và Linh Dũng đến lấy lời khai, dấu vân tay trên bình nước cô đưa là của Hàng Án, nhưng người chết không có dấu vân tay của em ấy mà có dấu vân tay của người đàn ông khác, thông qua điều tra, người chết có ân oán đã lâu với người đó. Đúng rồi, sáng nay Hàng Án đạp xe qua con đường đó cũng bị mấy bệnh nhân tâm thần đó đưa đi.”