Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 37

Khi Hàng Án đạp xe đến ngã tư tiếp theo, Bạch Khả Kim và cảnh sát đã đến.

Giang Nhan ngồi trên xe của Bạch Khả Kim.

Hàng Án mỉm cười, vẫy tay với cô: “Tạm biệt, trên đường về nhà chị nhớ chú ý an toàn.”

Giang Nhan gật đầu: “Tạm biệt.”

Nghĩ nghĩ cô lại bổ sung một câu vô ích, “Em cũng chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.”

“Vâng ạ.” Hàng Án cười rạng rỡ, lần đầu tiên lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp.

Nhà của Hàng Án và Linh Dũng ở cùng một hướng, hai bên chia tay nhau ở ngã tư, Bạch Khả Kim không nói gì, đưa cho Giang Nhan một chai nước khoáng.

Giang Nhan mở nắp, uống nửa chai.

Bạch Khả Kim nhìn cô: “Mặc dù tớ cảm thấy không cần thiết phải hỏi, nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu một câu, cậu ổn chứ?”

“Vẫn ổn.”

Bạch Khả Kim giơ ngón tay cái: “Thật đấy, Giang Nhan, tớ cực kỳ ngưỡng mộ sức chịu đựng tâm lý của cậu, đối với một tội phạm, cậu chắc chắn là một con quỷ.”

Giang Nhan cười: “Vậy thì cậu phải cảm thấy may mắn vì tớ là bác sĩ tâm lý, trên thế giới này có thêm một người tốt.”

Hai người ngầm hiểu nhau, ăn ý nở nụ cười, một chút căng thẳng trong lòng Giang Nhan dần biến mất.

“Thật ra vừa rồi tớ cảm thấy rất ghê tởm, tớ không sợ, nhưng nếu thật sự bị mấy tên lưu manh đó cưỡиɠ ɧϊếp, tớ sẽ cảm thấy ghê tởm một khoảng thời gian.” Giang Nhan nở nụ cười tự giễu, dùng giọng điệu thờ ơ.

Bạch Khả Kim im lặng, một lúc sau, cô ấy mỉm cười, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, chạm vài chai nước khoáng: “Làm nhiều việc tốt, tích lũy công đức, vận khí sẽ trở nên tốt hơn.”

“Cậu tin vào điều này từ khi nào vậy?”

Đây không phải một chủ đề hay ho cho lắm, nghe có vẻ áp lực, Bạch Khả Kim liếc mắt nhìn ngón trỏ của Giang Nhan, chuyển sang chuyện khác: “Cậu bé cười rạng rỡ như ánh mặt trời vừa rồi là Hàng Án mà cậu nói à?”

“Ừ.”

“Tớ đã nói trực giác của cậu không sai, nếu cậu bé đó không có vấn đề gì, tớ sẽ ngồi tù lần nữa cho cậu xem.” Bạch Khả Kim nhắc nhở cô, “Cách xa cậu bé đó một chút, cậu bé chắc chắn phức tạp hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ.”

“Mấy ngày nữa sẽ biết thôi.” Giang Nhan mỉm cười.

Đám côn đồ kia tàn nhẫn độc ác bị cô nhìn thấy mặt nên không thể trốn thoát, bọn chúng nhìn thấy chữ khắc trên ngực cô bỗng tha cho cô ngay lập tức, điều đó chứng tỏ bọn chúng rất sợ người đàn ông khắc ra chữ cái này.

Hàng Án thật sự là người đàn ông đó sao?

Cô không biết.

Nhưng cô muốn đánh cược một lần.

Hai mươi phút sau, Giang Nhan đến dưới khu chung cư, hai cảnh sát đưa cô đến phòng khách, cẩn thận kiểm tra căn phòng một lần trước khi rời đi.

“Hai đồng chí cảnh sát, xin chờ một chút.” Giang Nhan tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ đưa cho bọn họ: “Lúc mấy người đó ra tay, tôi đã cố gắng để bọn tay chúng chạm vào nhẫn của tôi, các anh cầm về đi, có lẽ sẽ lấy được dấu vân tay của bọn họ.”

Vị cảnh sát liếc nhìn, đó là một chiếc nhẫn trơn, giá khoảng vài trăm tệ. Đối với Giang Nhan, người có giá trị lên đến hàng trăm nghìn tệ, có thể để cô đeo chiếc nhẫn giá rẻ này, chắc chắn phải có ý nghĩa đặc biệt nào đó: “Chiếc nhẫn này chắc hẳn rất quan trọng đối với cô.”

Giang Nhan cười một cách thờ ơ: “Đối với tôi nó không có tác dụng gì, nếu có thể hỗ trợ phá án thì nó có thể phát huy một chút giá trị cuối cùng.”

Cảnh sát cầm lấy: “Được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ gửi lại cho cô. Bác sĩ Giang, mấy ngày này, cô chú ý an toàn, tốt nhất là cô nên ở với bạn của mình.”

Giang Nhan gật đầu.

Sau khi tiễn hai vị cảnh sát rời đi, Bạch Khả Kim hỏi: “Không phải đã nói buông tay từ lâu rồi sao? Sao hôm nay vẫn còn đeo?”

“Xem như một kỷ niệm đi.” Giang Nhan trào phúng nói, “Chiếc nhẫn được làm bóng ở trong chùa, nói là có thể đảm bảo bình an. Hiện tại xem ra không thể tin Phật được nữa rồi. Sự bình yên đã không còn, giữ lại cũng không có tác dụng gì.”

Bạch Khả Kim giải thích: “Có lẽ Phật đã giải quyết tai nạn hôm nay của cậu.”

“Có lẽ là vậy. Tóm lại, sau này nó không còn tác dụng gì nữa .”

Bạch Khả Kim không có tiếp tục chủ đề này nữa, cô ấy cũng không hỏi suy nghĩ thật lòng của Giang Nhan.

Người chưa từng tin tưởng người khác, đột nhiên giao phó bản thân cho một người đàn ông, chung sống mấy năm, buông tay cũng không hề dễ dàng.

Nhớ về ký ức cũ, có đôi khi cũng là để nhớ đến bản thân từng ngu ngốc trong quá khứ như thế nào.

“Tớ ở với cậu mấy ngày, mấy ngày này, tớ sẽ phụ trách việc đưa đón cậu.”

“Ừm.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Nhan vừa mở mắt ra đã nhận được điện thoại của Tưởng Lưu, hai trong số bốn người đàn ông ngày hôm qua đã bỏ trốn, hai người bị bắt đang bị thẩm vấn ở Cục Cảnh Sát.

Dấu vân tay được trích xuất từ chiếc nhẫn của Giang Nhan xác nhận là của một trong hai người đó.

Tưởng Lưu nói hai người còn lại được người khác yểm trợ, sẽ nhanh chóng bắt được.

Giang Nhan tin tưởng việc bắt người của bọn họ, cảm xúc của cô vẫn bình tĩnh, chỉ nói bản thân cũng sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn.

Buổi sáng, mọi chuyện trong lớp diễn ra bình thường, quan hệ giữa Giang Nhan và Hàng Án vẫn như trước, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, không hề nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua.

Mãi cho đến 5h30p chiều, Giang Nhan vẫn không gặp chuyện gì.

5h40p, chuẩn bị tan học, Giang Nhan nhận được điện thoại của Tưởng Lưu.

Cô lặng lẽ đi từ cửa sau ra ngoài, đứng ở cầu thang nghe điện thoại.

“Bác sĩ Giang, một người chạy trốn ngày hôm qua, đã chết.”