Tôi nhìn anh đang đút từng muỗng cháo cho mình, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, hất đổ bát cháo đi, kéo anh tới, hôn thật mạnh vào môi anh.
Nghiêm Hy ban đầu sững sờ, sau đó nhanh chóng đáp lại nụ hôn của tôi một cách nồng nhiệt.
Hơi thở của Nghiêm Hy nặng nề, tôi có thể thấy anh đưa tay lên ôm ngực, nhưng anh vẫn không buông tôi ra, luyến tiếc không muốn chấm dứt sự triền miền đã từng quen thuộc này.
Còn tôi, ngoại trừ trái tim đập điên cuồng trong l*иg ngực và nhiệt huyết của người trưởng thành đang dâng trào, trong đầu tôi còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh khác, những hình ảnh không nằm trong ký ức của tôi.
Tôi thấy Nghiêm Hy nhặt tôi từ bãi rác về, vào một đêm muộn, lúc bà nội đã đi ngủ, anh bày một bàn cúng bái trước mặt tôi, bắt đầu niệm chú.
Sau đó là rất nhiều lần anh nhắc nhở tôi về huyết tai ương, và sau những lần đó anh đều đổ bệnh. Thì ra không phải cơ thể anh vốn dễ sinh bệnh, mà vì cải mệnh cho tôi nên mới bị trời phạt.
Tôi nhìn thấy anh tìm đến ông chủ hiện tại của tôi, giao tình của họ rất tốt, anh nhờ ông chăm sóc tôi. Sau đó lại về công ty sắp xếp ổn thỏa, tìm một người quản lí khác, cả di chúc cũng viết xong, một thời gian sau sẽ có người chia nhỏ tài sản của anh, một số để làm từ thiện, một số mượn danh nghĩa thưởng cuối năm của công ty, mỗi năm gửi cho tôi một số tiền. Anh sắp xếp tất cả rất ổn thỏa, ổn thỏa đến mức tôi sẽ không thể hay biết những gì anh đã làm.
Tôi nhìn thấy anh ngồi ở một căn phòng tối, rất tối, trước mặt là một bàn cúng bái. Anh cắt tay rót đầy ba chén máu, sau đó dùng máu vẽ rất nhiều bùa chú và hoa văn kỳ lạ. Vẽ xong, anh cho tất cả vào một cái chậu, nghiêng nến châm lửa đốt.
"Nghiêm Hy nguyện chết không toàn thây, tan xương nát thịt, vĩnh viễn không được siêu sinh, đổi lấy Tả Linh một đời bình an, thuận buồm xuôi gió."
Anh vừa dứt lời, ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Anh đưa tay ôm ngực, cơ thể không còn sức chống đỡ, ngã xuống đất. Anh đau đớn nằm co quắp trên mặt đất lạnh lẽo, sau một hồi dày vò, anh đau đến ngất đi.
Tiếp đó anh quay về tìm tôi, dùng lý do khập khiễng của anh để ly hôn với tôi. Nhận được tờ giấy có chữ kí của tôi, anh nên vui mới phải, nhưng anh ngồi trên xe ở bãi đỗ xe dưới tầng, nắm tờ giấy trong tay, nhìn rất lâu, sau đó bất lực ngã người ra sau ghế, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, lại là ở trong ký ức của anh nhìn thấy được.
Hôm sau, anh ngồi trên chuyến bay đáng lẽ tôi sẽ ngồi. Máy bay chồng chềnh lắc lư, những người xung quanh la hét, khóc lóc, sợ hãi vô cùng. Chỉ có mình anh bình tĩnh, anh lấy trong ví tiền ra tấm ảnh của tôi, một tay anh bám chặt vào ghế phía trước để giữ cơ thể ổn định, tay kia cầm bức ảnh, ép vào vị trí tim mình.
Tôi nhìn thấy anh mỉm cười, rất đỗi dịu dàng.
Thì ra từ ngày gặp tôi ở bãi rác, anh đã nhặt về cho mình một quả sao chổi.
Thì ra anh vốn không phải vô duyên vô cớ dễ sinh bệnh.
Thì ra anh không phải vì gặp được cô gái trong định mệnh nên mới muốn ly hôn.
Thì ra những ngày này anh không phải bị sốt, mà vì vốn dĩ anh không được ở gần lửa.
Thì ra mỗi lần chạm vào cơ thể sống, anh sẽ vô cùng đau đớn. Thế mà đêm nào anh cũng ôm tôi ngủ, cả một đêm dài.
Đến khi anh buông tôi ra, tôi vẫn cứng ngắc ngồi đó. Tầm mắt như bị một lớp sương mù bao phủ, tôi đưa tay ra sức gạt đi.
Tôi thấy Nghiêm Hy cũng sững sờ nhìn tôi.
Hồi sau anh mới khô khốc cất giọng: "Nếu anh nhớ được những chuyện này, anh đã không ích kỷ quấn lấy em."
"Linh Linh, anh xin lỗi!" Anh nói.
Rất lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vì sao anh phải xin lỗi?"
"Để em biết được những chuyện này, để em áy náy khổ sở, là lỗi của anh." Anh sờ tay lên mặt tôi, lau đi những vệt nước còn đọng lại.
Anh động vào tôi, không sợ đau sao?
Biết rằng bản thân không thể gần lửa, nhưng vẫn nấu ăn cho tôi. Biết rằng chạm vào tôi sẽ đau, vẫn ôm tôi ngủ.
Anh bị ngốc sao?
Nếu không vì nụ hôn này, có lẽ cả đời tôi cũng không biết rốt cuộc anh đã âm thầm hy sinh bao nhiêu, không biết anh ôm theo oán hận của tôi mà chết đi một cách khổ sở thế nào.
"Vậy anh làm sao để xin lỗi em? Anh có trả Nghiêm Hy lại cho em được không?" Nước mắt tôi lại trào ra.