Lục Ngư gặm táo: “Cháu cũng có biết đâu, hơn nữa cậu ấy cũng đã đến rồi, chẳng qua chỉ thêm đôi đũa cái bát mà thôi.”
Hà Minh Hoa “chậc” một tiếng: “Cậu nói cho cháu biết, dù bác sĩ Tống có tốt tình đến mấy thì nó cũng là đàn ông, có một số chuyện thật sự không rộng rãi như cháu đã nghĩ đâu, nhớ chưa?”
“Cậu nói anh ấy sẽ ghen ạ?” Lục Ngư xua tay: “Không thể nào! Tống Tập Mặc đã biết Lâm Sâm từ lâu, trước kia cháu hẹn anh ấy đi ăn cơm nhưng anh ấy không đi, thế là cháu tìm Lâm Sâm thế chỗ anh ấy. Thời cấp một, cháu còn đi đưa thư tình hộ Lâm Sâm đấy, vậy nên có gì bất mãn với mối quan hệ này chứ?”
Hà Minh Hoa nhìn dáng vẻ của cô thì chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Dù sao cháu cũng phải đối xử với Tiểu Tống tốt một chút, công việc của nó bề bộn mà cậu nói muốn chuyển nhà, người ta còn đổi ca để tìm nhà giúp kìa. Bữa cơm hôm nay cậu vừa mời là nó tới liền, nó bận như thế mà vẫn lo cho chúng ta, cháu đi đâu mới tìm được người đàn ông tốt bậc này hả?”
“Chẳng phải bây giờ đã tìm thấy rồi đấy thôi?” Lục Ngư gặm táo xong, lau tay: “Giờ cháu đi bày tỏ lòng biết ơn với người ta được chưa?”
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa, kết quả Hà Minh Hoa lập tức hét lên: “Chương Lan! Bà ra đây, phòng bếp nhỏ như thế chỉ tổ chen chúc, để bọn nhỏ rửa là được rồi!”
Lục Ngư trợn tròn đôi mắt to xinh đẹp, bị cậu đẩy vào trong bếp.
Chương Lan vừa lau tay vừa đi ra, Hà Minh Hoa gọi bà qua đó xem tivi.
Chương Lan quay đầu xem, thì thầm nói: “Ông làm cậu kiểu gì thế, Tiểu Tống nói đỡ đần mà tôi đã không cần rồi, giờ ông lại bảo Lục Ngư vào đó, hai đứa nó đã đi làm cả ngày rồi, lại tới nhà cậu mợ chúng ta làm việc, đúng là!”
Nói xong, bà định gọi hai người họ ra khỏi đó.
Hà Minh Hoa giữ bà lại: “Ôi trời, bà cứ ngồi tại chỗ được không? Có phải hai đứa nó ngày nào cũng ở cùng với nhau đâu? Con nhóc Lục Ngư này ‘lành sẹo rồi nên quên đau’. Bà bảo hôm nay nó dẫn Lâm Sâm tới đây có đúng không? Ngoài miệng Tiểu Tống không nói gì, nhưng trong lòng sẽ thoải mái chắc? Nếu trong lòng nó không thoải mái, chúng ta có thể sống nhàn nhã không?”
Ông vừa nói thế, Chương Lan cũng gật đầu phụ họa: “Ừ, phải dỗ dành.”
“Nhưng mà...” Chương Lan liếc nhìn về phía phòng của Hà Diễn: “Tôi thấy Lâm Sâm cũng không tệ, xét cho cùng, Lục Ngư kết hôn với Tiểu Tống không phải vì yêu, về lâu về dài khó tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn. Con bé đã không còn là cô chiêu lá ngọc cành vàng nữa, cũng nên để lại đường lui... cho mình chứ?”
“Bà điên rồi à? Bà còn định trông cậy vào mấy cậu ấm kia hả? Ban đầu, chúng ta rơi vào đường cùng, đám cậu ấm kia kể cả Lâm Sâm, có đứa nào thật sự móc tiền ra giúp đỡ không? Ngày thường lái xe sang đi hóng gió, nhưng lúc quan trọng thì sao? Lục Ngư không hiểu chuyện, nhưng chúng ta không thể thế được, món tiền cọc căn hộ này của chúng ta từ đâu mà có hả?”
Hà Minh Hoa bĩu môi, còn Chương Lan xem tivi.
Bên trên đang phát một bản tin: Hôm nay Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Liên Hằng – Tống Dư Hàn về nước.