“Thế, tôi không vào nữa.” Lâm Sâm khẽ ho một tiếng: “Không thì đỗ xe bên dưới sẽ bị phạt.”
Lục Ngư nghe thấy vậy, quay đầu nhìn: “Cậu sao thế hả? Đã bảo cậu đừng tới rồi còn cứ đòi tới, đến cửa rồi lại không vào? Chẳng phải cậu không thích dùng cơm một mình à?”
Lâm Sâm sờ mũi, liếc mắt ra hiệu cho cô.
Rõ ràng là Lục Ngư không hiểu ý: “Mắt cậu sao thế? Chơi game suốt đêm đây mà, nếu mắt cậu có vấn đề thì mau nói sớm, nói trước để tôi còn biết không ngồi xe cậu nữa, kẻo nguy hiểm.”
“Vào nhà trước đã.” Tống Tập Mặc lên tiếng.
Câu này như đang nói với hai người họ, nhưng đôi mắt lại đẹp lại chỉ nhìn chằm chằm vào một mình Lục Ngư.
Lục Ngư lập tức gật đầu, bước vào cửa thay giày rồi lại hỏi một câu: “Hôm nay sao anh lại rỗi thế, cậu em gọi điện làm phiền anh à?”
“Ôi, con nhóc này, cậu gọi điện cho Tiểu Tống thì làm phiền gì chứ? Dù có bận đến đâu cũng phải ăn cơm nhỉ? Hơn nữa...” Hà Minh Hoa bưng một đĩa cua hấp từ trong bếp ra, đúng lúc nghe thấy câu này của Lục Ngư. Nhưng ông còn chưa nói xong đã trông thấy một người khác đi theo cháu gái vào phòng.
“Cậu, cháu cũng tới nè!” Lâm Sâm thò đầu chào hỏi, sau đó bắt đầu tự tìm dép lê mình có thể đeo.
“A, tốt quá, đều đến đây đi.”
Lục Ngư ngửi thấy mùi thơm bước tới đó, thì thấy Hà Minh Hoa bày dáng vẻ “Sao cháu chẳng hiểu chuyện tí nào thế’. Cô thấy khó hiểu: “Sao thế à?”
Hà Minh Hoa có thể nói trắng ra à: “Không có gì, đi rửa tay đi!”
Lúc này, Hà Diễn từ trong phòng đi ra, lập tức trông thấy hai anh chàng đẹp trai cao 1m8 đứng ngay ở cửa, phản ứng đầu tiên chính là nhón chân.
Tôn nghiêm kỳ lạ của đám đàn ông.
“Hà Diễn, em không thấy chị đến rồi à?” Lục Ngư đi ngang qua cậu bước vào nhà vệ sinh, tiện thể hỏi một câu: “Ôi, cao hơn một chút rồi, chắc 1m75 nhỉ?”
Với tư cách là đứa em luôn bám đuôi đi ăn chơi nhảy múa cùng Lục Ngư, Hà Diễn vốn rất thích người chị này, nhưng chỉ ghét mỗi cái tật hay xoi mói, chê bai.
1m75 chẳng khác gì trò cười trước mặt hai người anh rể ít nhất cũng phải cao 1m85.
Hai người anh rể? Hà Diễn giật mình trước lối suy nghĩ vừa nảy sinh này của mình, cậu chột dạ liếc nhìn Tống Tập Mặc.
Trước kia rất lâu, Hà Diễn vẫn luôn coi Lâm Sâm là anh rể của mình, đám cậu ấm qua lại bên cạnh chị cậu thật sự chỉ có mỗi mình Lâm Sâm. Hơn nữa, anh ta còn chơi game rất giỏi, đua xe cũng tuyệt, về cơ bản cậu đã chấm người anh rể này rồi.
Vì thế, cậu hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng chị mình lại thay đổi 180 độ, tìm anh rể mới.
Bây giờ hai anh rể mới và cũ bất ngờ gặp nhau ở đây, trong thoáng chốc, Hà Diễn vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Sau khi dùng bữa xong, Lâm Sâm định đi, kết quả bị Hà Diễn lôi vào phòng chơi game, Tống Tập Mặc giúp Chương Lan rửa bát. Cuối cùng Hà Minh Hoa cũng tìm được cơ hội kéo Lục Ngư sang bên cạnh: “Cháu làm sao thế hả? Cháu đưa Lâm Sâm tới đây làm gì? Tiểu Tống vẫn còn ở đấy!”