Mọi người đều biết răng đuôi mèo và mèo là hai cá thể khác nhau, Lục Tục có chút buồn cười, nhưng cũng mềm lòng nói: "Vợ ơi... Lễ tình nhân sao em lại tặng anh món quà lớn như vậy? Từ sáng sớm anh đã bắt đầu không nhịn được rồi... Tai và đuôi mèo trông đáng yêu quá... Chắc là nhạy cảm lắm chứ?"
Nói xong, cậu lại dùng tay sờ nắn đuôi mèo của Thẩm Thanh Viễn, cái đuôi dài và mảnh khảnh của con mèo bị Lục Tục nắm lấy cọ xát hai lần, lông của Thẩm Thanh Viễn lập tức mẫn cảm, cái đuôi hung hăng đập vào Lục Tục hai cái, liền đổi sang hướng khác né tránh Lục Tục. Thẩm Thanh Viễn trợn hai mắt nhìn cậ, bảo cậu mau dậy ăn cơm, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ. Cái đuổi mèo phía sau nghịch ngợm chuyển động theo từng động tác của Thẩm Thanh Viễn.
Lục Tục xoa xoa mũi một cái, cảm thấy vợ hôm nay bị mèo đồng hóa, liền vừa thấy buồn cười vừa thấy tức giận, đành phải ngoan ngoãn bật dậy khỏi giường.
Thành thật mà nói, bữa sáng của Lục Tục không có cảm giác ngon miệng, vì ham muốn tìиɧ ɖu͙© của cậu khiến cậu muốn ăn một bữa lớn trên người vợ của mình hơn.
Bữa sáng hôm nay Thẩm Thanh Viễn chuẩn bị cũng là bánh mì nướng và trứng rán như thường lệ, hắn ngồi ở phía bên kia bàn ăn chuẩn bị ăn sáng cùng Lục Tục, dươиɠ ѵậŧ của Lục Tục sắp nổ tung, nhưng không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng.
Vừa ăn bánh mì nướng, Lục Tục cảm thấy hương vị còn hơi thiếu, liền làm mặt nũng nịu nói: “Em yêu, hôm nay chỉ có bánh mì nướng mà không có sữa, có chút hơi nhạt nhẽo, có thể cho em uống sữa của thầy giáo Thẩm được không?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Viễn đỏ bừng, mặc dù đã trải qua bao nhiêu lần hắn vẫn không cách nào thản nhiên đối mặt với những yêu cầu dâʍ đãиɠ này, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Lục Tục bế hắn ngồi lên đùi, không ngừng thò tay vào trong áo len dọc theo lưng sờ soạng cái đuôi mẫn cảm của hắn, đồng thời há miệng ngấu nghiến núʍ ѵú to lớn đang dựng đứng của Thẩm Thanh Viễn qua lớp áo len.
Thẩm Thanh Viễn đưa tay đẩy cái miệng đang làm loạn ra, kéo chiếc áo len sang một bên nhét vào khe ngực, để lộ ra hai bầu ngực to tròn.
"Tiểu Lục... Em có thể ăn ngực của thầy... Dùng sữa của thầy với bánh mì nướng..." Thẩm Thanh Viễn quay mặt đi, thấp giọng nói, nhưng đuôi của hắn lại thành thật quấn lấy cánh tay Lục Tục, dán sát vào người cậu.
Lục Tục cười hì hì hôn lên miệng thầy Thẩm, ôm lấy khuôn mặt không cho thầy chạy trốn, tùy ý chiêm ngưỡng sự thẹn thùng trên gương mặt của thầy.
Lục Tục vùi mặt vào bộ ngực lớn mềm mại của Thẩm Thanh Viễn, hít một hơi thật sâu: “Vợ tôi thơm quá, trên người còn có cả mùi sữa.”
Lục Tục lại thè lưỡi trêu chọc bầu ngực của Thẩm Thanh Viễn, khéo léo nghịch hạt đậu đỏ nhô ra rồi chọc vào lỗ núʍ ѵú, một lúc sau, dòng sữa ngọt ngào bắt đầu chảy ra từ núʍ ѵú, Lục Tục đem cái núʍ ѵú nhỏ cho vào miệng ngậm lấy: “Sữa của vợ cũng ngon, vừa thơm vừa ngọt…”
Thẩm Thanh Viễn mẫn cảm khẽ rêи ɾỉ: "Ưʍ... Thoải mái quá... Ra sữa rồi... Phía bên kia cũng vậy..."
Lục Tục cười một tiếng, dùng tay nhào nặn bên ngực bên kia, bú một lúc rồi chuyển sang bên còn lại, để cả hai bầu ngực to của thầy Thẩm đều được chăm sóc.
“Chi bằng để thày Thẩm nếm thử một chút sữa của chính mình, có được không?” Lục Tục cầm một bên vυ' lên, cặρ √υ' lớn đến mức thậm chí Thẩm Thanh Viễn còn có thể ngậm được. Thẩm Thanh Viễn thường không thủ da^ʍ một mình , sau khi nghe Lục Tục nói như vậy, hắn đỏ mặt nuốt lấy núʍ ѵú của mình, đem hương vị ngoạt ngào của sữa tươi nuốt vào trong miệng, thứ này không chỉ mang lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà còn làm giảm cảm giác căng sữa. Thẩm Thanh Viễn không tự chủ được bắt chước Lục Tụclè lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú của mình.
Trong khi Lục Tục mυ'ŧ sữa từ phía bên kia của Thẩm Thanh Viễn, cậu cũng nhân lúc chạm vào âʍ ɦộ nhạy cảm của hắn.
Hai ngón tay thuận thế đút vào trong huyệt nữ, nhẹ nhàng ấn vào điểm mẫn cảm trong hoa huyệt.
Đuôi mắt Thẩm Thanh Viễn đỏ hoe, đôi tai mèo trên đầu bất giác run lên.
Lục Tục lấy ra dươиɠ ѵậŧ cương cứng đã lâu của mình, quay sang nói với Thẩm Thanh Viễn: “Hôm nay chúng ta làm kiểu doggy nhé?”