Vào buổi sáng yên tĩnh, giáo viên được thuê làm gia sư của thiếu gia đúng giờ đến cửa, bấm chuông cửa biệt thự của Lục gia: “Xin chào, tôi là Thẩm Thanh Viễn, gia sư của thiếu gia. Hôm nay tôi đến đây để dạy cho Lục thiếu gia."
Nữ chủ nhân nhà họ Lục ra mở cửa, dùng ánh mắt phán xét quan sát từ đầu đến chân vị thầy giáo trẻ tuổi.
Anh ta có khuôn mặt trẻ trung, lại tuấn tú lãnh đạm, đeo một cặp kính gọng vàng, người tỏa ra khí chất của một giáo viên ưu tú, lúc này anh ta đang mặc một bộ đồ thủy thủ màu xanh trắng, ngực và mông to lớn, căng tròn. Bộ đồ thủy thủ trong sáng thanh thuần không che được trước sau nhô ra, bộ ngực đầy đặn kéo dài phía trên áo để lộ rốn, và cặp mông trái đào mong nước kéo phần váy trên khiến chiếc váy ngắn đi, có thể mơ hồ nhìn thấy vùng tam giác bên dưới cực kì dâʍ đãиɠ. Dáng vẻ vị thầy giáo này còn lẳиɠ ɭơ đến mức không thèm mặc áo ngực, cặρ √υ' to theo từng chuyển động lắc lư theo nhịp, màu vải trắng mơ hồ làm lộ ra đầṳ ѵú màu đỏ tươi, thập phầm dâʍ đãиɠ. Vị thầy giáo này còn bày ra khuôn mặt nghiêm túc tựa như đang mặc âu phục giày tây tham dự tiệc tối, thực chất hiện tại lại là dáng vẻ của một con điếm lẳиɠ ɭơ.
Không hổ danh là một giáo viên xuất sắc trong trường dành cho điếm song tính, đúng lúc có thể dạy kèm cho A Tục môn sinh lý, nữ chủ nhân miễn cưỡng hài lòng, khách khí nói: "Đây là thầy Thẩm phải không, mau mời vào, A Tục đang ở trên lầu đợi ngài giảng bài...."
Nữ chủ nhân vừa dẫn Thẩm Thanh Viễn lên lầu, vừa luôn miệng nói lảm nhảm: “Hazz… Đứa trẻ này ở trường thành tích các môn học đều rất tốt, chỉ có môn sinh lý lại tụt lại phía sau. Nghe nói thầy giáo là một giáo sư xuất sắc trong trường điếm song tính… Mong thầy cố gắng giúp đỡ dạy dỗ đứa trẻ này thật tốt..."
Thẩm Thanh Viễn trả lời với tinh thần trách nhiệm, rằng không cần bà chủ mở lời hắn cũng sẽ dạy tận lực dạy dỗ học sinh thật tốt.
Sau khi đưa thầy vào phòng của Lục Tục, nữ chủ nhân cũng niềm nở nhanh chóng rời đi.
Thẩm Thanh Viễn nhìn bạn học Lục trước mặt, bạn học Lục đang ngồi trước bàn học, đã mở sách giáo khoa sinh lý ra, dưới cái nhìn của hắn, thân dưới của Lục Tục từ từ dựng lên cương cứng.
Hắn hài lòng nói: "Rất tốt, xem ra bạn Lục Tục đã chuẩn bị bài học từ trước ."
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thẩm Thanh Viễn, giáo viên Sinh lý của trường Song tính điếm, cũng là gia sư sau này em, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến dạy.”
"Thầy Thẩm, ở trường em học sinh lý không tốt lắm, kỳ thật em rất muốn học tốt sinh lý, sau này mong thầy chỉ giáo nhiều hơn a!"
Thẩm Thanh Viễn luôn có cảm giác xấu hổ không thể giải thích được khi cậu ta gọi mình là thầy Thẩm với điệu cười đùa bỡn... Nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến đây dạy học.
Hắn cố gắng đè nén cảm giác đột ngột kỳ quái, tiếp tục giải thích nội dung bài giảng: "Tốt lắm, chúng ta hãy bắt đầu bài giảng đầu tiên về sự lêи đỉиɦ của dươиɠ ѵậŧ."
Miệng thì nói rằng đang giảng bài, nhưng thầy Thẩm rất tự nhiên cúi người xuống, quỳ xuống giữa đũng quần của Lục Tục, hắn mở đôi môi mỏng xinh đẹp của mình, dùng răng cắn vào khóa quần jean của Lục Tục, rồi từ từ kéo khóa xuống một cách mạnh mẽ. Dươиɠ ѵậŧ sớm cương cứng của Lục Tục không đợi được nữa nảy ra, đập vào mặt Thẩm Thanh Viễn.
Thẩm Thanh Viễn nhìn cự vật dài hơn 20 cm, trên bề mặt còn đầy gân guốc, nghiêm túc khen ngợi: “Dươиɠ ѵậŧ của học sinh Lục rất dài, nhất định sẽ học tốt môn sinh lý”.
Thầy Thẩm nói xong, liền dùng hai tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn, cúi người dùng miệng ngậm lấy qυყ đầυ, cái miệng mềm mại của hắn từ từ ngậm lấy một nửa dươиɠ ѵậŧ mà mυ'ŧ nhẹ, phần còn lại không nuốt được cũngđược vuốt ve bởi đôi bàn tay trắng nõn. Lục Tục không ngờ vợ cậu ta sau khi bị thôi miên sẽ cho cậu quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng, Thẩm Thanh Viễn cố gắng hết sức để nuốt sâu dươиɠ ѵậŧ vào cổ họng mình, dùng đầu lưỡi mải mê liếʍ láp. Cậu ta nhìn vợ phục vụ một cách thuần thục trong đáy quần. Bản tính sói hoang lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thầy Thẩm từng bước chậm rãi giảng bài, nhưng dươиɠ ѵậŧ trong miệng hắn không ngừng hung hãn đâm tới, khóe mắt Lục Tục lập tức đỏ lên, tấn công mạnh mẽ vào khoang miệng của thầy Thẩm như một con sói hoang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.