Lục Vân đứng dậy và khiêm tốn cúi đầu chào tất cả các chú cổ đông, nhưng không hiểu sao trong phòng họp bật điều hòa ở nhiệt độ thích hợp này, mặt anh ta đỏ bừng còn ánh mắt thì có chút bối rối.
"Con trai lớn của tôi là một nhân tài hiếm có, năm sau nó sẽ tốt nghiệp đại học A. Công ty nhỏ mà tôi giao cho nó cũng được quản lý rất tốt, tôi nghĩ đã đến lúc nên đưa nó vào công ty, rèn luyện một chút."
Sau khi nói xong những lời khen ngợi, cha Lục thở dài nói: “Nhưng bây giờ nó vẫn còn một số vấn đề, vẫn chưa phải là người thừa kế đủ tiêu chuẩn. Hôm nay tôi đưa nó đến đây là vì muốn các cổ đông giúp chăm sóc và chữa trị cho tiểu Vân. Trị giúp hắn một căn bệnh."
"Thiếu gia bị làm sao vậy?"
"Lão Lục, yên tâm đi, ông đã nói như vậy, chúng tôi liền sẵn sàng giúp ông."
Cha Lục cau mày, rồi bất lực thở dài: "Lục Vân, con có thể tự mình nói với các chú của con."
"Ha... Các chú... Tiểu Vân bị mắc... Bệnh... Vẫn chưa phải là người thừa kế đủ tiêu chuẩn... Ưʍ... A... Lần này đến công ty.... Cha muốn cho ta đảm nhận vị trí của một con điếm... A..... Sắp ra mất rồi… Vừa đi theo các chú cổ đông để học hỏi kinh nghiệm... Vừa chữa bệnh cho mình..."
Mới nói được một câu ngắn, Lục Vân đã rêи ɾỉ nhiều lần dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt của trứng rung trong cơ thể, hệ điều hiển của Lục Tục khiến trứng rung dính vào những điểm nhạy cảm của anh ta để kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến anh ta thuận lợi lêи đỉиɦ cực khoái trong khi nói.
"Hóa ra là bệnh tìиɧ ɖu͙©!"
"Xem ra là bệnh không nhẹ."
"Xem bộ dáng dâʍ đãиɠ này, thật sự rất không ra thể thống gì, cần phải dạy dỗ thật tốt mới được!"
"Cậu vừa rồi tại đại hội cổ đông lại lêи đỉиɦ, tại sao ngay cả thân dưới đều không thể khống chế? !"
"Xem ra người này thật sự không có tư cách làm người thừa kế."
"Trẻ tuổi còn cần phải học hỏi nhiều."
Lục Vân đỏ mặt vì nhục nhã.
Một cổ đông đầu mập, tai to, xấu tính nói: “Nếu thằng bé đã bị bệnh, chúng ta nhất định phải hỗ trợ dạy dỗ nó…”
Ông ta bắt đầu cùng Lục Vân nói chuyện, ánh mắt thèm muốn của ông ta như một con rắn độc lạnh lùng liếʍ láp cơ thể của Lục Vân, lúc này, ông ta giả vờ xấu hổ và nói: "Nhưng mà thằng bé này luôn luôn khó chịu.... Muốn chúng tôi giúp đỡ nó cũng khó a… Chức vị làm điếm này cũng không thiếu người..."
Sau khi nghe điều này, Lục Vân có chút lo lắng: “Chú Lưu, chú yên tâm. . .Ưm… A… Cháu chắc chắn sẽ là một con điếm mua vui đủ tiêu chuẩn! .Sẽ không khiến chú gặp phiền phức a…"
Chú Lưu lắc lắc chiếc nhẫn vàng lớn trên tay, nhếch đôi môi mập mạp cười nói: “Nếu Tiểu Lục đã nói như vậy, vậy chú sẽ tin tưởng cháu, cho nên từ ngày mai đến chỗ chú trước làm việc đi.”
“Nhưng hôm nay chú phải kiểm tra hàng hóa trước…” Ông ta híp một đôi mắt nhỏ, dâʍ đãиɠ nhìn Lục Vân tuấn mỹ: “Chúng ta hãy kiểm tra hàng hóa trong phòng họp này.”
Không biết vì sao, Lục Vân từ đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, thân thể không tự chủ được run lên, hai mắt kinh hãi mở to, lời cự tuyệt bên môi nhưng đầu óc lại đột nhiên choáng váng trong chốc lát. Vẻ hoảng sợ trên mặt biến mất, tự nhiên nở nụ cười nịnh nọt, chủ động đi tới, khoác lấy cánh tay mập mạp của chú Lưu, nịnh nọt như gái điếm: “Con điếm nghe lời chủ nhân, xin chủ nhân giúp con điếm này chữa khỏi bệnh bệnh tật."
Bàn tay to lớn của Lưu Đông Phương ôm lấy eo Lục Vân, Lục Vân buộc phải ôm chặt lấy ông ta, mùi hôi thối của ông chú trung niên mập mạp Lưu Đông Phương kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh khứu giác của anh ta, anh bất giác cau mày.
Nhìn thấy vậy, Lưu Đông Phương tức giận tát anh ta một cái và chửi rủa: "Sao mày dám, đồ điếm đê tiện, cười nhạo khinh thường ông đây à?"
Những người trong phòng hội nghị nhìn thấy cảnh bất hòa này nhưng cũng không phản ứng gì, Cha Lục thậm chí còn cau mày và nói một cách gay gắt: "Lục Vân, cha thấy mày trước đây cũng không có cố chấp như vậy, vất vả lắm mới nhận được cương vị làm điếm, mày nhất định phải cố gắng làm thật tốt."