Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 19: Không thể kiểm soát

Lộ Phương trở về phòng thay trang phục, tâm trạng phấn khởi lại rất nôn nóng:

- Cuối thì mình cũng sắp được tham dự buổi họp lớp rồi.

Nhưng đời đâu như là mơ, Lộ Phương thật ngây thơ khi tin vào sự ôn nhu, thuận theo ý cô của anh. Tôn Khiết Uy nào phải người giản đơn, cô từ đầu đến cuối như chim trong l*иg, mọi nhất cử nhất động đều trong tầm nhắm của người đàn ông bí ẩn, quyền lực kia.

Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, một điềm báo chẳng lành nhưng cô vì quá vui vẻ nên nào nghĩ nhiều, hào hứng nhấc máy:

- Alo, là tổng thư ký sao, cô gọi cho tôi có việc…

Lộ Phương chưa kịp nói hết câu thì tổng thư ký đã cất lời, giọng điệu vô cùng khẩn trương, tha thiết:

- Cô Tô à, nguy cấp lắm rồi, cô phải giúp chúng tôi, nhất định phải giúp chúng tôi!

Cô ngẩng người, tâm trạng hoang mang tột cùng:

- Tổng thư ký à, cô bình tĩnh lại, có chuyện gì nói tôi nghe.

Tổng thư ký không chần chừ mà lập tức tuôn một tràn:

- Thành thật xin lỗi chị Tô, nhưng phiền chị hãy đi cùng tổng giám đốc đến bữa tiệc tối nay. Chúng tôi biết như vậy sẽ khó khăn cho chị, nhưng vì trợ lý và thư ký đi cùng chúng tôi gặp tai nạn xe cộ. Họ…họ đã chết hết rồi!

Lộ Phương nghe thấy thì sốc đến tận óc, cô lấy lại chút bình tĩnh:

- Cô nói sao? Chết…chết hết rồi hả?

Tổng thư ký liền nói:

- Đúng vậy. Vậy nên cầu xin chị hãy đồng hành cùng tổng giám đốc trong bữa tiệc tối nay. Đối tác lần này rất quan trọng, tuyệt đối không thể có sơ suất.

Vừa nói xong, tổng thư ký cúp máy. Lộ Phương như từ trên thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục. Cô nào biết bản thân đã quá xem nhẹ anh, để cô đi dễ dàng thì ắt hẳn sẽ có dụng ý.

——————————————

Cô ngồi trước bàn trang điểm, trên người khoác chiếc đầm xoè hồng nhạt, trông vừa thanh thuần lại dịu dàng. Mái tóc bới gọn gàng, không cầu kỳ nhưng rất thanh lịch.

Cô dặm phấn tô son cho gương mặt yêu kiều thêm phần sắc sảo, nhưng kỳ thực trong lòng đang không ngừng thất vọng, hụt hẫng: “Huhu, sao số mình xui rủi vậy nè, gần tới giờ đi rồi cũng không thuận lợi.”

Bước đến cạnh anh, Khiết Vỹ nhìn cô mỉm cười, anh rõ ràng biết rõ nguyên do, nhưng lại cố tình cất lời trêu chọc:

- Ây da, là Lộ tiểu thư đây sao? Trông cô thật xinh đẹp. À quên mất, chẳng phải cô bảo có việc à, sao lại có thời gian đi cùng tôi vậy chứ?

Cô đang không hề vui vì bị lỡ buổi họp lớp mà mình trông chờ suốt thời gian qua, giờ lại bị anh trêu: “Cái tên chết bằm này, tôi chỉ muốn cắn chết anh.”

Trong không gian sang trọng của nhà hàng, cô ngồi cạnh anh, mỉm cười niềm nở, cùng anh tiếp chuyện và uống rượu cùng vị đối tác.

Một lúc sau, cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, trong lòng cảm thấy bồn chồn và nuối tiếc. Cô muốn đến buổi họp lớp, dù một chút thôi cũng được, còn hơn là bỏ lỡ.

Lộ Phương quay sang nói nhỏ với anh:

- Tổng giám đốc à, tôi còn có việc cần phải làm. Anh có thể cho tôi xin phép về trước được không?

Anh mỉm cười, rõ ràng nghe thấy nhưng lại cố tình phớt lờ:

- Cô tiếp chuyện với Cố tổng một lát, tôi đi rửa tay.

Cô tức đến run người, cố cắn răng chịu đựng: “Chết tiệt, rồi anh sẽ gặp báo ứng.”

Phận nhân viên yếu thế, cô chỉ đành làm theo, Lộ Phương nâng ly về phía đối tác:

- Cố tổng, tôi kính ông một ly.

Cố tổng mỉm cười:

- Được được.

Cô cụng ly rồi nâng ly rượu lên uống cạn. Đột ngột cô thấy phía sau gáy có cảm giác nóng, càng uống rượu cơ thể lại càng choáng váng và dần mất kiểm soát: “Chuyện gì vậy chứ?”

Đầu óc cô quay cuồng, Lộ Phương vô thức làm rơi ly rượu xuống đất. Âm thanh đổ vỡ vang lên, những mảnh thuỷ tinh văng tung toé.

Ánh mắt cô đỏ lên, trước khi mất đi toàn bộ ý thức, cô mơ hồ trong suy nghĩ: “Mình…mình không thể làm chủ cơ thể được!”

Cô tiến về phía Cố tổng, ông ấy hoảng sợ trước dáng vẻ khác lạ không chút bình thường của cô đến mức ngã rạp xuống sàn.

- Không…đừng qua đây.

Ánh mắt cô mỗi lúc càng đỏ âu, cô chẳng còn hay biết gì cả, chỉ biết rằng bản thân đang rất “khát máu”.

Vừa lúc anh kịp trở lại, vội vã dùng sức mạnh khống chế cô, anh niệm câu thần chú:

- Bu-lu-lu, mu-la-la,…

Bàn tay thâu tóm nguồn năng lực lạ thường hướng về phía cô. Cố tổng sợ hãi mà ôm lấy chân anh:

- Tổng giám đốc Tôn, cô ta…là yêu quái.

Anh vội khuỵ chân, chạm tay vào đầu Cố tổng, ông ấy ngay tức khắc rơi vào trạng thái mê man. Nằm ngất đi trên sàn.

Anh nhìn về phía cô, Lộ Phương trừng mắt lao nhanh về phía anh, Khiết Uy điềm tĩnh:

- Để tôi thoả mãn cô.

Cô lao nhanh đến, trong chớp mắt đã cắn vào cổ anh, không ngừng hút lấy lòng máu tươi còn ấm nóng. Anh có chút đau, nhưng rồi dịu dàng vòng tay ôm chặt lấy cô, còn đặt tay cô lên vai mình, môi cong lên nhẹ nhàng:

- Uống từ từ thôi, chẳng ai giành với cô cả.