Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 18: Hôn tôi

Trăng tròn vành vạnh, sáng rực trên bầu trời đêm. Anh đứng trong phòng, ngắm ánh trăng qua lớp cửa kính, cảnh trời đêm tuy đẹp nhưng lòng anh lại dậy sóng lo lắng.

Nữ nhân viên bước vào, khẽ cúi người cung kính:

- Thưa chủ nhân, sắp trăng tròn rồi, ngày mai chủ mẫu sẽ…

Đây cũng là chuyện anh đang nghĩ đến, Khiết Uy cất lời:

- Ngày mai cô ấy sẽ cảm thấy nóng nảy và rất khó chịu trong người. Có lẽ cô ấy cũng không đồng ý ở lại bên cạnh tôi. Rạng sáng tôi sẽ cho cô ấy uống chút máu, nhằm giúp ức chế tốt nhất những khó chịu vào ban ngày, ban đêm tôi sẽ có sắp xếp khác.

Nữ nhân viên nghe vậy liền cúi đầu, lời nói cẩn trọng:

- Quả là tổng giám sáng suốt. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi giải quyết một số việc. Không làm phiền tổng giám đốc nghỉ ngơi.

Người nhân viên rời đi, anh bước đến bàn, rót chai rượu vang vào ly, ngồi nhâm nhi từng ngụm rượu suốt nhiều giờ.

Đến khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ khuya, anh đặt ly rượu xuống bàn:

- Cuối cùng đã đến lúc.

Anh bước đến trước cửa phòng cô, từ tốn mở cửa bước vào. Lộ Phương đang ngủ say, trăng đêm nay rất tròn lại rực sáng, gió luồng qua cửa sổ lành lạnh.

Ánh mắt anh sáng lên, cả cơ thể như có một nguồn năng lực kỳ bí bao phủ. Anh đưa tay về phía cô, ngay lập tức Lộ Phương ngồi dậy trong vô thức.

Anh tiến đến gần, ngồi xuống giường, đặt tay lên vai cô, đôi mày nhíu lại. Hình bông hoa phía sau gáy của cô sáng lên, toả ra một nguồn sức mạnh lạ thường.

Anh đưa tay nâng cằm cô:

- Mở mắt nhìn tôi.

Lộ Phương ngay lập tức mở mắt nhìn anh, nhưng lúc này cô hoàn toàn không ý thức được việc mình đang làm, chẳng hay biết gì đến chuyện xung quanh.

Anh bình thản nhìn cô, khẽ cất lời:

- Hôn tôi.

Khác hẳn với Lộ Phương lúc tỉnh táo, cô liền chạm môi đến gần môi anh mà chẳng hề đắn đo suy nghĩ.

Anh nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn “tự nguyện” của người trong lòng.

Chỉ lát sau, bất chợt ranh nanh của anh mọc dài ra, tự cắn một phát vào lưỡi liền chảy máu. Anh hôn cô, nhưng thực chất là đang cho cô uống máu của chính mình.

Anh đặt tay cô ôm lấy cổ mình.

Khiết Uy vung tay về phía cửa sổ, ngay lập tức cửa sổ khép lại, rèm phủ kín che khuất cảnh bên trong căn phòng.

——————————————

Sáng hôm sau, Lộ Phương mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút lạ lẫm. Cô bật ngồi dậy, càng thêm thản thốt khi trên người chỉ có mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh che thân.

Lộ Phương cố nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nhớ đến khúc đang nói chuyện với Trần Vỹ Liêm thì đột nhiên không còn nhớ được gì nữa.

Đưa tay chạm vào đầu, cảm thấy có chút choáng váng. Cô nhìn quanh, cách bày trí này rõ ràng như một căn phòng khách sạn.

Cô mở cửa phòng, Lộ Phương nghe có tiếng động bên ngoài: “Có chuyện gì mà lại ồn ào thế?”

Giọng nói quen thuộc văng vẳng, cánh cửa chỉ khép hờ, cô đẩy nhẹ cửa, bước vào bên trong. Nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế, xoay lưng về phía cô.

Dường như anh đang lắng nghe nữ nhân viên báo cáo về công việc:

- Thưa tổng giám đốc, theo lịch trình hôm nay, tổng giám đốc đã nhận lời dùng bữa trưa với chủ tịch tập đoàn Đông Ninh để bàn chi tiết về việc chế tạo chip. Đến buổi tối sẽ có…

Nữ nhân viên đang nói hăng say thì anh bỗng đưa tay về phía cô ấy, ra hiệu tạm dừng.

Anh cất lời dù chưa hề quay người nhìn phía sau:

- Lộ Phương, cô muốn đi đâu?

Cô nghe anh hỏi đích danh mình liền cẩn trọng đáp:

- Tôi xin lỗi, tổng giám đốc và tổng thư ký đang bàn chuyện cơ mật đại sự của công ty. Tôi nên tránh mặt thì hơn.

Nhưng cô chưa kịp quay lưng đi thì anh đã rời khỏi ghế, nhẹ nhàng bước đến gần cô, anh kề sát mặt nhìn cô khiến Lộ Phương không khỏi ngại ngùng.

Anh cất lời nhỏ nhẹ, giọng điệu đầy sự quan tâm:

- Tối hôm qua cô ra rất nhiều mồ hôi, nên đi tắm rửa thay quần áo sẽ thấy khoẻ hơn.

Nữ thư ký nghe thấy liền há hốc mồm giật cả mình, trong đầu cô ấy có lẽ đã nghĩ rất xa về việc tối qua hai người họ làm chuyện gì đó trong đêm.

Cô nghe anh nói mấy lời không rõ ràng ý nghĩa như vậy thì liền suy nghĩ theo hướng nhạy cảm mà đỏ cả mặt: “Cái tên biếи ŧɦái này, nói năng kiểu gì vậy?”

Lộ Phương đưa mắt nhìn anh, nở nụ cười trừ:

- Tổng giám đốc, anh thật biết nói đùa. Đêm qua tôi ngủ cảm thấy rất mát mẻ và thoải mái, làm gì có chuyện đổ nhiều mồ hôi.

Nghĩ đến chuyện quan trọng, cô vội nói tiếp:

- Bây giờ tôi phải đến thăm người thân gấp. Tôi đã xin phép và được sự đồng ý của tổng giám đốc rồi. Anh sẽ không giữ chân tôi mãi ở đây đúng chứ?

Anh mỉm cười, nụ cười bắt thóp cô ngay từ đầu nhưng cô mãi chẳng hay biết:

- Tất nhiên là không, tôi luôn thấu hiểu nhân viên, sao có thể làm vậy được. Tôi đã đặt bữa sáng cho cô, chỉ cần xuống lễ tân thông báo là được, cô mang đến bệnh viện đi.

Lộ Phương thở phào một hơi, sắc thái của anh rất vui vẻ, thoải mái khiến cô chẳng chút căng thẳng:

- Vậy thì tốt quá. Xin cám ơn tổng giám đốc.