Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 10: Không nỡ rời xa

Khoảnh khắc môi gần chạm môi, bất chợt cô cự quậy, cảm nhận sự va chạm trên da thịt, Lộ Phương thuận tay quơ mạnh, một bạt tay trời giáng lên má của người đàn ông đang muốn tận hưởng sự lãng mạn.

Trong cơn ngủ say, cô lẩm bẩm:

- Con muỗi chết tiệt, đập chết mày!

Bị cô ban tặng cho một cái tát, anh ta  liền ngỡ ngàng rồi tức tối:

- Người con gái đáng ghét! Chưa từng có người phụ nữ nào dám tát vào mặt ta như thế cả.

Anh đưa mắt nhìn cô, bất giác trên môi nở nụ cười kỳ lạ, mang vẻ đẹp của sự huyền bí. Cánh tay trái hướng về phía cô, những ngón tay thon dài khẽ chuyển động lên xuống. Ánh mắt anh đỏ lên, màu đỏ phát ra thứ ánh sáng kỳ dị, người thường nhìn thấy không khéo sẽ ngất xỉu vì sợ khϊếp vía.

Miệng anh lẩm bẩm:

- Thời gian…dừng lại.

Ngay lập tức, mọi đồ vật trong căn phòng đều ngưng chuyển động, đến cả cơn gió ngoài cửa sổ đang thổi hiu hiu vào bên trong cũng đứng hẳn.

Anh cúi xuống, đưa tay véo nhẹ một bên má trắng nõn nà lại mềm mại của cô:

- Sao hả cô bé? Giờ thì thử đánh ta xem?

Trêu đùa khi cô đang trong trạng thái nằm im thinh thích như một pho tượng khiến anh nhận ra không mấy thú vị:

- Thôi, mỹ nam quyền lực ta đây không thèm so đo với cô.

Anh đưa tay lên phớt nhẹ một cái:

- Giải trừ dừng thời gian.

Ngay tức khắc, gió tiếp tục vi vu thổi mát, mọi thứ trở về y như cũ.

Anh quay lưng về phía cô, trong thoáng chốc đã phóng ra ngoài cửa sổ, cơ thể phóng cao lơ lưng, lướt đi trong không trung đầy kỳ quặc, cứ như sở hữu một nguồn năng lực siêu nhiên nào đó khác người. Đôi môi anh cong lên:

- Ngày tháng sau này còn dài, cứ từ từ.

Đến sáng hôm sau, cô vừa tỉnh giấc đã thấy một bên má hơi đau, vội vã soi gương, Lộ Phương thản thốt, hoang mang:

- Sao mặt mình lại sưng đỏ chứ? Cứ như bị véo hay đánh vậy.

Nhưng trong chốc lát cô lại nghĩ đến Sun, ánh mắt buồn rũ rượi:

- Sau khi tan làm hôm nay mình phải tìm kỹ lại lần nữa mới được.

Nhưng mọi chuyện không tốt đẹp như cô nghĩ, Lộ Phương vất vả suốt mấy giờ đồng hồ sau khi tan làm để tìm kiếm con mèo nhỏ, nhưng kết quả vẫn không có chút tung tích gì của hắc miêu.

- Lại không tìm được, mình đã cố gắng hết sức nhưng vẫn vô ích.

Khi cô sắp rơi lệ, bỗng một âm thanh quen thuộc truyền đến tai Lộ Phương, cô mở to mắt ngạc nhiên, nhìn dáo dác khắp phòng:

- Méo meo…

Sun mèo đen đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt xanh lam tròn xoe nhìn cô, viên kim cương sáng loá ở cổ vẫn nguyên vẹn.

Cô như không tin vào mắt mình, vội vã chạy nhanh đến bế Sun ôm vào lòng:

- Ôi trời, là mày thật rồi. Đúng là con mèo hư hỏng. Suốt mấy hôm nay mày đã bỏ đi đâu? Có biết tao lo cho mày lắm không? Lỡ bị người ta thịt thì khổ. May mà mày còn biết đường tìm về tận nhà.

Cô ôm nó âu yếm, có lẽ bây giờ đối với cô sống xa hắc miêu chẳng mấy dễ dàng. Sun đưa mắt ngước nhìn cô, vẻ mặt vui mừng, hớn hở của cô khi gặp lại được nó khiến hắc miêu khá ngạc nhiên, bất giác vẻ mặt của nó như đang mỉm cười, sắc thái vui vẻ thấy rõ.

Lộ Phương hí hửng chuẩn bị bữa ăn, nhìn hắc miêu bé nhỏ nằm cuộn tròn trên ghế, liếʍ móng vuốt mà trong lòng không khỏi hạnh phúc.

Bất chợt điện của cô reo lên, một dãy số lạ hiển thị, cô vui vẻ nhắc máy:

- Alo.

Đầu dây bên kia lập tức đáp:

- Xin chào, cho hỏi cô có phải là Lộ Phương không?

Cô bắt đầu linh cảm thấy một việc mà giờ đây bản thân chẳng mấy mong đợi:

- Đúng vậy, xin cho hỏi là ai…

Giọng đàn ông tiếp tục vang lên:

- Có phải cô đã đăng bài tìm chủ nhân của một con mèo đen trên mạng? Tôi là trợ lý của chủ nhân bé mèo ấy, được uỷ thác đến đón bé về.

Nghe đến đây, mặt Lộ Phương tối sầm lại, cảm giác buồn bã lẫn hụt hẫng. Sau khi cúp máy, cô bước đến bế Sun trên tay:

- Tin vui cho mày đây, chủ nhân của gọi đến tìm mày kìa. Tao sẽ được trả cho một khoản tiền, tầm hai mươi phút nữa sẽ có người đón mày.

Càng nhìn con mèo nhỏ, cô lại càng không đành lòng:

- Mày trở về chưa được bao lâu đã sắp rời xa tao rồi. Lần này không biết đến khi nào mới được gặp lại.

Quả đúng như lời hẹn, chưa đầy hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề đã xuất hiện ngay trước cửa nhà cô.

Tiền trao cháo múc, người đàn ông giữ uy tính gửi cô một số tiền, đồng thời bế hắc miêu đi:

- Mọi chuyện đã xong. Chúng tôi xin đi trước.

Khi người đàn ông đã bế Sun rời khỏi, Lộ Phương đưa mắt nhìn xuống sấp tiền đang cầm trên tay. Cảm giác buồn bã lại trống trải trong lòng cô càng thêm rõ nét.

Hình ảnh lần đầu gặp hắc miêu và cả những khoảnh khắc bên cạnh con mèo nhỏ trong suốt thời gian ngắn ngủi khiến cô thật không đành lòng rời xa.

Bất chợt Lộ Phương mở cửa, vội vã chạy theo hướng lúc nãy người đàn ông đã bế Sun rời đi, cô chạy thật nhanh cứ như sợ bỏ lỡ một điều quan trọng: “Sun à, tao tới với mày đây.”