Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 9: Sun đâu rồi?

Người đàn ông tuấn tú ôn nhu nhìn cô, dù chỉ vừa mới gặp gỡ nhưng ánh mắt đã dịu dàng say đắm đến lạ thường.

Nhưng ánh mắt trìu mến ấy như đang khiến cô mất dần đi ý thức và rồi chẳng còn hay biết những chuyện đang xảy ra.

Một lần nữa, Lộ Phương tỉnh dậy sau khi đột ngột thϊếp đi mà chẳng rõ nguyên do. Cảm nhận cơ thể đang được nằm êm ái trên giường, cô đảo mắt nhìn quanh. Ý thức lúc này vẫn còn mơ màng, đầu óc trống rỗng.

Người đàn ông lạ lẫm vừa rồi đỡ lấy cô đang ngồi ngay bên cạnh. Anh ta đưa con dao sắc nhọn, loé sáng dưới ánh đèn phòng kề sát vào lòng bàn tay. Không chần chừ mà dứt khoát rạch một nhát, tự mình làm chính mình bị thương, máu lập tức tuôn ra. Anh ta chẳng những không tỏ ra đau đớn, ngược lại còn bình thản, thư thái đến lạ thường.

Anh ta đưa bàn tay đang chảy máu đến gần sát miệng cô, giọng nói từ tốn:

- Uống đi.

Chẳng rõ vì sao cô lại răm rắp nghe theo mà chẳng cần suy nghĩ, cứ như có một mị lực nào đó từ anh ta khiến cô phải hành động theo.

Cô hé môi, liếʍ máu trên bàn tay anh ta, mùi máu tanh tưởi loa toả trong miệng. Vài giây sau, cô bất chợt lấy lại tỉnh táo, vội vã ngồi dậy:

- Cái gì vậy?

Anh ta rút tay lại, liếʍ nhẹ vị trí vết thương, ngay lập tức miệng vết thương liền lại, lành lặn không chút dấu vết, mọi việc diễn ra nhanh như chớp mắt.

Cô hốt hoảng khi chứng kiến tất cả, cảm thấy sợ hãi người đàn ông đang ngồi ngay bên cạnh:

- Quái lạ thật! Rốt cuộc anh là gì vậy chứ?

Anh ta quay sang nhìn cô, miệng nở nụ cười mị hoặc, Lộ Phương càng thêm hoảng sợ, dù diện mạo anh ta đẹp đẽ hoàn mỹ, nhưng sao hành động lại khó hiểu, kỳ dị đến vậy.

Cô lắp bắp cất lời:

- Anh…là ai?

Anh ta kề sát mặt đến gần cô, nụ cười khó hiểu vẫn ngự trị trên môi. Ánh mắt anh ta đỏ lên, trong vừa đáng sợ lại ma mị khó lường:

- Tôi là Tôn Khiết Uy.

——————————————

Cả cơ thể mệt nhừ, cứ như vừa tiếp cận với một loại năng lực lạ lẫm, có sức ảnh hướng huyền bí nào đó đã tác động đến cô. Gương mặt thanh tú u buồn, mở nhẹ cánh cửa nhà trong kiệt sức. Nhưng bước chân cô chưa kịp bước vào trong thì suy nghĩ bất chợt ập đến một chuyện quan trọng, cô vội thốt lên:

- Sun…Sun đâu rồi?

Lo lắng cho Sun đến mức cô tạm thời quên đi cơn mệt mỏi. Lộ Phương khẩn trương quay lại khách sạn Thuỷ Vu. Cô hỏi những vị khách có mặt lẫn những người phục vụ về tung tích của Sun. Thậm chí cô còn hối hả tìm kiếm hắc miêu bé nhỏ ở những khu vực xung quanh nhà hàng, cô không ngừng gọi:

- Sun à, mày đang ở đâu vậy? Có nghe tao gọi không?

Nhưng tất cả đều vô ích. Sự biệt vô âm tín của Sun khiến cô lo lắng cồn cào đến rơi cả nước mắt. Cô cảm thấy lúc này bản thân thật bất lực, chỉ có thể ôm mặt khóc mà chẳng thể làm gì khác.

——————————————

Ngồi ở chiếc bàn gỗ sang trọng, chân bắt chéo, dáng ngồi ngay ngắn quyền lực, trên tay là ly rượu vang đỏ, nhâm nhi vài ngụm, anh đưa mắt nhìn về hướng có người đang bước vào.

Người thuộc hạ dáng đứng nghiêm túc, lời nói nhã nhặn, cung kính trong từng cử chỉ:

- Thưa chủ nhân, đích thân tộc trưởng của lang tộc đã chuẩn bị và gửi đến ngài lễ vật.

Người thuộc hạ đưa chiếc hộp gỗ đang cầm trên tay về phía anh. Anh hờ hững nhận lấy, người thuộc hạ lập tức nói thêm:

- Đây là một chiếc răng sói mạ vàng.

Anh nhếch nhẹ một bên khoé môi, trong lòng vấy lên suy nghĩ quyết đoán: “Quả nhiên đám người kia đã chuẩn bị kỹ càng từ trước”.

Anh đứng dậy, tay cầm ly rượu giơ lên ngang tầm mắt, bàn tay uyển chuyển xoay nhẹ ly rượu, nhìn thấy chất lỏng đỏ bên trong di chuyển qua lại như một thú vui rồi cất lời:

- Nói với hắn ta rằng tôi chấp nhận lời xin lỗi. Tuy nhiên, tôi muốn nhờ hắn ta một việc.

Người thuộc hạ lập tức cúi đầu:

- Đã rõ thưa chủ nhân.

—————————————

Màn đêm buông xuống, bên ngoài ô cửa sổ, một bóng đen cao ráo đứng lấp loá. Trong thoáng chốc cửa sổ kéo đã bị mở toang, bóng người khi nãy nhanh như cắt lao thẳng vào phòng nhẹ nhàng.

Dù hắn ta lẻn vào nhưng phong thái lại ung dung, cao ngạo, cứ như thể chẳng hề lo lắng bị phát hiện.

Lộ Phương nằm trên giường, ngủ say sưa, miệng không ngừng gọi:

- Sun à, mày đâu rồi?

Nỗi nhớ hắc miêu len lỏi vào tận trong giấc ngủ của Lộ Phương. Kẻ kia bước một mạch từ cửa sổ đến thẳng giường của cô, đôi môi lại ẩn hiện nụ cười kỳ bí.

Hắn ngồi xuống giường, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen chỉnh tề, trông đạo mạo, gọn gàng nhưng nửa đêm lại mò mẫn vào phòng thiếu nữa thế này.

Nhìn Lộ Phương đang ngủ say, hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt khả ái.

Bất chợt hành động của hắn càng thêm phần kỳ lạ. Hắn chống một tay xuống giường, người dần khom xuống. Khoảng cách giữa mặt cô và hắn rất gần. Môi hắn dần kề sát môi cô trong khi Lộ Phương vẫn đang chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết chuyện đang diễn ra.