Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 6: Còn ai hơn ta?

Từ lúc nào hắc miêu đã được một người kỹ tính với thú cưng, chẳng mấy yêu thích mèo như Lộ Phương đưa hẳn lên giường nằm ngủ cùng. Một chiếc gối đầu nằm xịn xò, đắp chăn cùng cô đầy ấm áp.

Trông nó ngủ ngon đến chảy cả nước bọt, mà xem kỹ thì không hẳn do chất lượng giấc ngủ, chính xác là bị đắm chìm trong giấc mơ mà chưa tìm được lối thoát.

Hình ảnh hắc miêu được trở lại là chính mình, có chút bạo dạng khi đè hẳn cô nằm dưới thân người lại khiến nó thích thú đến lạ.

Nhưng mơ chỉ là mơ, Lộ Phương đã nhanh chóng trao cho nó cú trời giáng để đưa Sun mèo đen trở về thực tại khi cánh tay cô vô thức đè trúng ngang người nó trong lúc đang ngủ say.

Một phát đập mạnh ngay phần bụng khiến hắc miêu tỉnh táo như chưa từng ngủ say, đến cả mớ thức ăn cũng muốn phun trào vì cú chạm chấn động.

Hắc miêu ngồi dậy, ánh mắt bực dọc, liếc nhìn cô như chỉ muốn lao đến vồ một phát ngay lúc này: “Ôi trời, còn tưởng sắp lên thiên đàng rồi. Quả là ác mộng”.

Sáng hôm sau, cô đăng thông báo trên các trang mạng nhằm tìm kiếm chủ nhân của nó. Lộ Phương ghi rõ địa điểm nhặt được con mèo đen quý tộc này cũng như thông tin liên hệ và không quên đính kèm thêm hình ảnh của nó ngay phía dưới mấy dòng chữ.

Nhìn vào cổ của Sun, cô hơi nhíu mày, tay thao tác chuột điêu luyện:

- Phải xoá viên kim cương đi thôi, kẻo kẻ gian vì hám lợi mà nhận vơ nhận bừa.

Hắc miêu nằm dài trên thành tựa của sofa, ánh mắt có chút u buồn lẫn chán chường, Lộ Phương đưa tay vuốt ve con mèo nhỏ:

- Tao đã đăng thông báo rồi. Bây giờ chỉ việc chờ đợi. Mày sẽ sớm được gặp lại chủ nhân thôi.

Điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông, cô bắt máy, đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc nhưng có chút lạ lẫm:

- Alo, là Lộ Phương đúng không?

Cô vẫn còn lưu số của người này, chỉ là đã rất lâu không liên lạc:

- Tôi là Lộ Phương. Đã lâu mới thấy lớp trưởng gọi điện. Có chuyện gì không?

Người kia nhanh chóng vào thẳng vấn đề:

- Chẳng là tôi và lớp phó đã cùng nhau tổ chức một buổi họp lớp. Muốn mời tất cả các bạn cũ trong lớp cấp ba cùng đến gặp mặt.

Cô vừa nghe thấy liền đứng bật dậy, trong đầu lập tức nghĩ đến một người:

- Họp lớp sao? Vậy Trần Vỹ Liêm có đi không?

Ánh mắt Sun mèo đen chăm chăm nhìn cô, rõ ràng đang quan sát biểu hiện:

Người kia nở nụ cười:

- Cậu đến là biết ngay thôi. Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cụ thể thời gian và địa điểm cho cậu.

Vừa cúp máy, trên môi Lộ Phương liền nở nụ cười phấn khởi, xém chút nữa đã nhảy lên vài cái vì không kiềm nổi cảm xúc:

- Thật không thể tin được. Không ngờ rằng sau năm năm mình đã sắp gặp lại Trần Vỹ Liêm.

Sun nhíu nhẹ đôi mắt to tròn, vẻ mặt có chút hậm hực: “Trần Vỹ Liêm”.

Lộ Phương ôm Sun vào lòng, vừa nằm trên giường vừa ngắm nhìn ảnh cô chụp cùng Trần Vỹ Liêm từ thời cấp ba.

- Không biết bây giờ trông cậu ấy thế nào, chắc là đẹp trai hơn xưa nhỉ?

Thời cấp ba, Lộ Phương và Trần Vỹ Liêm từng là bạn thân. Vỹ Liêm sinh ra trong một gia đình giàu có, trong khi Lộ Phương có gia cảnh rất bình thường. Cô thầm thích cậu ấy suốt nhiều năm niên thiếu. Dù vậy nhưng Lộ Phương chưa từng thổ lộ vì có chút áy ngại gia cảnh và hơn nữa là muốn duy trì tình bạn đẹp đẽ dài lâu với Vỹ Liêm.

Sau khi tốt nghiệp, Vỹ Liêm theo nguyện vọng của gia đình, sang Mỹ du học nhiều năm. Cũng từ đó, cô và cậu ấy dần dần mất liên lạc vì khoảng cách địa lý.

Lộ Phương bế Sun lên, hôn nhẹ vào đầu đó vì tâm trạng đang rất vui vẻ:

- Mình sắp được gặp lại cậu ấy rồi.

Đáng lẽ Sun phải vui mừng vì nụ hôn dịu dàng kia, nhưng không, nó hằn học vùng vẫy khỏi tay cô:

- Méo!

Nó phóng mạnh một phát xuống giường, ánh mắt bực tức: “Đứa con gái ngốc nghếch, thứ mê trai. Tên công tử bột đó làm sao có thể so sánh với mỹ nam đẹp trai sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt như ta được chứ”.

Nằm dài trên bàn để cô sấy khô bộ lông đen tuyền, trong lòng hắc miu vẫn không khỏi bực tức vì mối quan hệ giữa cô và Trần Vỹ Liêm.

Một lần nữa, điện thoại Lộ Phương bất ngờ reo lên, hiển thị trên màn hình một dòng số lạ, cô tắt máy sấy:

- Alo, cho hỏi là ai vậy?

Hắc miêu ngước mắt nhìn cô, thần thái cao sang, quyền lực: “Nhỏ kia mau sấy tiếp, lẹ”.

Người ở đầu dây bên kia cất tiếng:

- Có phải cô là người đăng tin đã nhặt được một con mèo đen ở đường Đề Thám không?

Lộ Phương nghe đến đây liền đáp:

- Đúng vậy. Tôi đã nhặt được một con mèo đen.

Vẻ mặt Sun hơi ngây ra, lại thêm chút khó hiểu: “Ai cơ? Không thể nào…”.

Lộ Phương kết thúc cuộc gọi, quay sang bế Sun trên tay mà không ngừng vuốt ve:

- Đợi lát nữa người gọi điện đến xem tình hình thế nào. Có thể mày sẽ gặp lại được chủ nhân đấy.