Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 5: Đăm đăm ngắm nhìn

Trên đoạn đường tấp nập người qua lại, bế Sun chầm chậm bước đi. Trên trán Lộ Phương còn dán vài ba miếng băng cá nhân, cả người ê ẩm đau nhức.

Ánh mắt Sun cũng trĩu buồn, vẻ mặt xéo xắt dường như lúc này đã tan biến, trông nó hiền dịu hơn bội phần.

Bất thình lình một đôi nam nữ như đang chơi đuổi bắt trên phố, người thanh niên vì phấn khích mà vô tình nhớn nhác va vào một bên vai của cô.

Lộ Phương liền nhăn mặt đau đớn, đưa tay chạm vào bên vai vừa va chạm, trong khi người thanh niên kia chỉ buông được một câu tối thiểu: “Ui, xin lỗi”. Và rồi cũng nhanh chân chạy đi mất mà chẳng hỏi han tình trạng của cô.

Sun đang được bế trên tay, nó đưa mắt ngước nhìn cô, vẻ mặt chứa đựng sự lo lắng lẫn áy náy.

Hình ảnh gã quản lý ngang tàng ném xấp tài liệu về phía hắc miêu hiện lên trong đầu nó, vì lo lắng mà Lộ Phương đã nhào đến ôm lấy Sun bé nhỏ, để rồi một bên vai hứng trọn sự xấp tài liệu bìa nhựa lao đến vùn vụt.

Xui xẻo chồng chất khi trong lúc bế hắc miu đứng dậy, cô loạng choạng và rồi trán bị đập vào cạnh bàn đến sưng đỏ.

Nhưng mọi chuyện không thể kết thúc đơn thuần như vậy đối với gã quản lý thối tha kia. Hắn không dựa vào bất kỳ điều lệ nào của công ty, nghênh ngang tự ý dùng quyền hạn ra lệnh cho Lộ Phương nghỉ ba ngày, nhằm muốn cô tạm thời biến khỏi tầm mắt của hắn.

Về đến nhà, Lộ Phương mệt mỏi mà lập tức nằm lăn ra giường. Gã quản lý chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, cư xử thật lô lỗ với phụ nữ.

Sun mèo đen phóng lên giường, ngồi cạnh cô, chân trước bé nhỏ còn giơ lên áp vào một bên má Lộ Phương như đang nựng nịu ủi an: “Xin lỗi, ta thật không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này”.

Bất chợt cô chụp lấy chân nó, đẩy nhẹ ra khỏi mặt:

- Ui là trời, chân mày đi đất dơ mà sao để lên mặt tao?

Bầu khí đang tĩnh lặng bởi sự dịu dàng lẫn ăn năn bất chợt của hắc miêu đã bị câu nói của cô phá tan.

Nó liếc mắt nhìn cô, rút mạnh chân trước ra khỏi tay Lộ Phương mà kêu lên:

- Méo!

Ánh mắt hậm hực nhìn người con gái trước mắt: “Vừa nãy còn ta còn thấy áy náy, giờ thì dẹp đi. Đứa con gái cục súc này”.

Hắc miêu hất cái mặt xéo xắt sang hướng khác, bất chợt cô đưa tay xoa đầu nó, nhỏ nhẹ cất lời:

- Sun à, ngày mai tao đăng tin giúp mày tìm chủ. Chủ nhân của mày có lẽ đang rất lo lắng.

Nó hừ lạnh một cái, mi mắt khép hờ lại: “Cô là ham tiền, muốn nhanh chóng nhận thưởng thì có. Ta không để cô dễ dàng toại nguyện đâu”.

Lộ Phương đứng trước tấm gương lớn, từ từ cởi bỏ quần áo. Đến khi muốn chạm tay vào dây cài áo ngực lại bất giác kêu lên một tiếng:

- y da, đau thật.

Cô hơi nghiêng người, nhìn một bên vai trắng nõn đột ngột xuất hiện vết bầm tím khá lớn:

- Tên quản lý ra tay nặng thật, đau nhức chết được.

Cố với tay tháo nốt mắc cài phía sau nhưng vẫn không được, lần này là cơ hội của con mèo đen may mắn.

Bình thường lại có vẻ khắc khẩu, oan gia với Lộ Phương nhưng sao lần này nó lại “ga lăng” một cách tự nguyên mà nhiệt tình nhảy phốc lên chiếc bàn, dùng chiếc mồm bé nhỏ cắn nhẹ dây áo ngực một cách dễ dàng.

Lộ Phương hồn nhiên nên nào hay biết gì, quay người lại đưa tay xoa xoa đầu nó tán thưởng:

- Sun ngoan quá, cám ơn mày.

Nhưng nó nào còn nghe thấy lời cô hay để ý đến xung quanh khi giờ đây đập thẳng vào mắt nó đôi gò bồng đảo trắng trẻo đầy đặn. Vẻ mặt nó đần ra hẳn, ánh mắt mở to tròn xoe chăm chăm nhìn một điểm, đến cả con ngươi lúc này cũng lười chuyển động.

Trong tâm trí hắc miu lúc này dường như đã muốn xịt cả máu mũi, e rằng một hộp khăn giấy cũng không thấm tháp vào đâu.

Cô thấy nó dán chặt mắt nhìn mình liền bế nó lên, ôi thôi, lúc này hắc miu không chỉ nhìn, mà còn có thể trực tiếp chạm vào nơi nhấp nhô khiến nó ngây người nhìn đăm đăm: “Cô đúng thật là… xem ra lần này bị biến thành mèo cũng không hẳn là chuyện xui xẻo”.

Lộ Phương đặt nó xuống giường, căn dặn kỹ càng:

- Cho mày lên giường luôn đấy, ở yên đây chờ tao tắm xong sẽ quay lại. Không được bày trò phá nhà biết chưa?

Lúc này hắc miêu còn biết được gì ngoài cảm giác đơ ra đến đứng hình.

——————————————

Màn đêm tĩnh mịch, không gian căn phòng nhỏ yên ắng, Lộ Phương ngủ say từ lúc nào cũng chẳng rõ. Mệt mỏi đến mức chìm sâu vào giấc ngủ mê man, chẳng cảm giác thấy một thân ảnh cao lớn đang nằm đè lên cơ thể mình.

Ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, lấp lóa gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của nam nhân lạ lẫm. Ánh mắt nhìn Lộ Phương đang ngủ say, hai khoé môi khẽ nhếch lên, nụ cười vừa ôn nhu lẫn thần bí, đôi mắt xanh lam trong veo đầy quen thuộc.

Kề sát môi vào tai Lộ Phương, hắn thì thầm vài lời dù cô chẳng nghe thấy: “Sao hả? Đây là hậu quả vì dám trêu chọc ta”.