Trong căn phòng sang trọng được trang trí theo phong cách châu âu ấy có hai thân ảnh khá quen thuộc ấy không ai khác chính là Lục Lâm Phong và em gái đáng ghét kia của hắn .
Cố Giai Giai nhìn thấy cái tên Lục Lâm Phong kia đang ăn cơm mà cứ nhìn châm chú vào mình thì trong lòng cảm thấy lạnh lẽo hẳn đi .
Bỡi vì theo cô nghĩ cái tên Lục Lâm Phong này đang tính kế gì đó với mình chứ bản thân hắn củng chẳng tốt đẹp gì cả .
Trong khi Cố Giai Giai vẩn còn đang suy nghĩ châm chú thì bỗng nhiên vang lên một âm thanh làm tan đi không khí yên tĩnh trong phòng .
----- Em gái ! Đang suy nghĩ gì mà châm chú thế !----
Lời nói vừa vang lên này làm cho Cố Giai Giai tĩnh hẳn đi quay sang hướng vừa phát ra âm thanh , giọng nói này không phải của Lục Lâm Phong thì còn ai vào đây .
Lục Lâm Phong trước giờ luôn thấy em gái mình tuy là có ương bướng một chút nhưng chẳng bao giờ châm chú mà suy nghĩ một mình như thế nên mới mở miệng hỏi .
Nghe thấy giọng nói đầy mạnh mẽ kia của anh trai mình thì Lục Gia Nhi củng giật mình mà ngây ngô đáp lời.
Lục Gia Nhi đáp lời .
------ Em không suy nghĩ gì cả , chỉ là món ăn hơi dễ nuốt mà thôi ?-----
Nghe được những lời này từ miệng em gái mình thì hẳn củng biết là chỉ trả lời cho qua loa mà thôi làm sao mà tin được cơ chứ .
Nên hắn củng chẳng thèm quan tâm nhiều mà hướng ánh mắt nhìn thẳng vào hướng của Cố Giai Giai .
Lục Lâm Phong lạnh lùng đáp lời .
---- Em xem rảnh rỗi thì mau về nhà chăm sóc mẹ đi , để một mình thì không hay lắm đau !----
Tuy lời nói này là đáp lời em gái mình nhưng ánh mắt của Lục Lâm Phong chẳng thể nào rời khỏi thân ảnh của Cố Giai Giai một chút nào cả .
Lục Gia Nhi thấy anh trai mình như thế củng nhẹ nhàng mà đáp lời.
----- Được ! Bây giờ em đi gặp bạn chiều mới về tới nhà , không ở nơi này làm kỳ đà cản mũi nữa !-----
Câu nói này tuy là rất nhẹ nhàng và ôn nhu nhưng rơi đến bên tai của Cố Giai Giai thì trong lòng lại có một chút khó chịu .
Cố Giai Giai suy nghĩ.
— Nói cái gì mà kỳ đà cản mũi chứ ! Mình với cái tên này thân thiết lắm sao ? Nhà họ Lục các người đừng xem mình là thể loại " người gặp người thích , hoa gặp hoa nở " có được hay không chứ !"""
Lục Gia Nhi nói xong những lời ấy thì nhanh chóng đứng dậy hướng ánh mắt về phía Cố Giai Giai rồi ngừng lại trên người Lục Lâm Phong .
Lục Giai Nhi nói .
---- Anh trai em ăn xong rồi ! Em phải đi gặp bạn đây sẽ không phiền anh nữa !------
Nói xong Lục Gia Nhi hướng về phía bên ngoài mà bước đi nhưng trông khi lướt qua nơi Cố Giai Giai đang đứng thì không biết vô tình hay cố ý mà hướng ánh mắt có một chút khinh bỉ rồi lướt đi.
Tuy chỉ là khoảng khắc thoát qua nhưng ánh mắt đầy kinh bỉ của những người tự cho là mình thượng lưu được quyền dẫm đạp người khác ấy làm sao cô có thể quên được chứ .
Bỡi ánh mắt đầy khinh bỉ bản thân cô lúc trước đã nhiều lần trải nghiệm qua , sự kinh bỉ xem thường ấy không phải tên cái tên khốn kiếp kia thì còn ai chứ .
Cố Giai Giai hít sâu vào một hơi để kìm lại tâm tình khó chịu của mình rồi hướng tới phía bàn ăn có hình dáng của Lục Lâm Phong đang ngồi nhàng nhã kia mà thu dọn thức ăn thừa .
Nhưng không hiểu sao khi Cố Giai Giai cúi thân người nhỏ nhắn ấy thu dọn những thức ăn thừa thì lại có cảm giác hơi buồn nôn .
Không hiểu rõ là việc gì mặc dù là những món ăn này ngày thường cô củng là rất thích , nhưng những mùi tanh của thức ăn làm cô cảm thấy rất khó chịu .
Cố Giai Giai có cảm giác như muốn nôn càng mạnh nên củng không quan tâm được nhiều mà liền nhanh chóng hướng về phía khu vực rửa chén bát mà cúi đầu như muốn nôn.