Dưới ánh nắng ban mai đầy mát mẽ ấy làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẽ và thoải mái , nhưng vào sâu bên trong căn biệt thự sang trọng xung quanh có nhiều người bảo vệ .
Cố Giai Giai nghe thấy lời uy hϊếp đầy chanh chua kia của Lục Gia Nhi thì khó chịu không thôi , cô em gái này xem anh trai mình như là đại thần vậy thật là đáng ghét không thôi.
Nếu như là ngày bình thường thì bản thân Cố Giai Giai củng chẳng quan tâm gì với những lời uy hϊếp đầy tầm thường này vào mắt .
Nhưng hôm nay lại khác bản thân cô được về nhà chơi nên củng không muốn kêu chọc em gái chanh chua này , càng không muốn chọc cái tên ác ma khốn kiếp kia lại xảy ra những chuyện không hay lắm nên đành im cố nỡ ra một nụ cười đơn giãn .
Cố Giai Giai cố nở nụ cười khá nịnh nọt nói .
---- Tiểu thư ! Đừng có nói với người đó được không ? Tôi sẽ giúp cô nấu thêm vài món ngoan có được không ?-----
Nghe được câu nói đầy nịnh nọt này của Cố Giai Giai thì Lục Gia Nhi liền hừ một ra vẽ lạnh lùng , phải nói không ai đánh mặt người đang cười nên Lục Gia Nhi hướng phía Cố Giai Giai mở miệng đáp.
Lục Gia Nhi đáp lời .
----- Được lắm ! Xem như cô biết thân phận của mình ! mau vào làm thêm vài món nữa anh Lâm Phong sắp xuống rồi !-----
Nói xong Lục Gia Nhi liền thỏa mái nhàn nhã mà gắp những thứ ăn trên bàn vừa mới trưng bày ra , Cố Giai Giai thấy em gái ương bướng này của ác ma đã hạ hỏa nên liền nở nụ cười nịnh nọt đi vào bên trong bếp .
Cố Giai Giai nhàng nhã bước vào bên trong phòng bếp trông khuôn mặt rất đắc ý như đã qua mắt được Lục Gia Nhi .
Nhưng Cố Giai Giai tính đủ hết mọi khả năng nhưng bản thân cô không biết rằng , từ lúc bản thân cô mở miệng ra nói chuyện với Lục Gia Nhi thì phía bên trên cầu thang Lục Lâm Phong hắn đã nghe hết tất cả .
Nghe được những lời nói của Cố Giai Giai trong lòng Lục Lâm Phong củng thật là khó chịu , không phải nói là có một thứ gì đó làm tận sau bên trong lòng hắn rất đau nhói .
Nếu như lúc bình thường Lục Lâm Phong hắn không ngại ngùng mà bước xuống mà bóp chết Cố Giai Giai không do dự một chút nào .
Nhưng mà bây giờ bản thân hắn không muốn cô rời khỏi nơi này ,không muốn rời khỏi bản thân hắn mới đúng nên củng đành im lặng mà đối tốt với cô một chút .
Lục Lâm Phong bước từng nhịp một mà nhẹ nhàng xuống ngồi bên cạnh chiếc phòng bếp đang có hình giáng Lục Gia Nhi đang ngồi ung dung kia .
-Lục Lâm Phong nở nụ cười ôn hòa nói .
-----Em gái bảo bối ! Rất ngoan sao ? -----
Lục Gia Nhi đã thấy hình dáng của hắn đang ngồi đối diện với mình nên củng nhẹ nhàng nở một nụ cười mà đáp lời .
------Rất ngoan ! Em rất thích ! Lần sau em sẽ xin mẹ tới ở cùng anh một thời gian để thưởng thức những món ăn ngoan này ! Anh trai không nhỏ mọn với em gái mình chứ ?-----
Phải nói Lục Gia Nhi tuy là tuổi còn rất nhỏ nhưng làm sao mà cô không hiểu tính cách của anh trai mình cơ chứ .
Tuy là hắn đang ôn nhu cười rất là vui vẽ nhưng mà Lục Gia Nhi biết rõ anh trai mình muốn đuổi cô về nhà lên nhanh chóng nói chặn đầu anh trai mình .
Lục Lâm Phong lạnh lùng đáp lời .
----- Anh giống người như thế lắm hay sao ? Em đừng có suy nghĩ xấu về anh trai tốt của mình chứ !-----
Nghe thấy lời nói đầy ung dung của anh trai mình Lục Gia Nhi như muốn phun hết đồ ăn từ trong miệng ra ngoài , trên đời này làm gì có người không biết ngại ngùng như thế chứ.
Lục Gia Nhi hướng phía anh trai mình đáp .
------ Anh trai có chuyện gì muốn nhờ em gái mình hay sao hôm nay lại tốt như thế chứ ?------