Ánh mắt trời đã bắt đầu xuống núi , màng đêm bắt đầu buông xuống lang tỏa đi cơn u tối kèm theo một bầu không khí lạnh mang lại.
Trên mặt trời những ngôi sao đang lang tỏa đi khắp nơi , cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng ngõ hẹp .
Dưới ánh trăng căn biệt thự to lớn khá sang trọng ấy xung quanh có rất nhiều người đang bảo vệ trông rất là nghiêm nghị.
Trong một căn phòng sang trọng được trang trí theo phong cách châu âu trong ấy sang trọng ấy , xuất hiện trước mắt là hai hình dáng khá quen thuộc nếu không phải Lục Lâm Phong và Cố Giai Giai thì còn ai vào đây chứ .
Dưới ánh đèn được trang trí khá sang trọng ấy Cố Giai Giai đang ngồi trên chiếc giường có phần mệt mỏi ấy hướng mắt về phía Lục Lâm Phong đang ngồi xuống .
Cố Giai Giai bây giờ cảm thấy là mệt mỏi , à không phải nói là tuyệt vọng mới đúng chứ cô củng chẳng muốn tính so đo với hắn nữa , bản thân cô hiểu là càng chống đối mình lại càng khổ thêm mà thôi .
Cố Giai Giai lạnh lùng đáp .
---- Tôi biết rồi !-----
Cố Giai Giai chỉ phát ra ba từ ngữ ngắn gọn như thế mà thôi , không muốn lấy lòng làm hắn vui càng không phản kháng hay chồn đối .
Giai Giai nói xong liền mệt mỏi lướt tới chiếc bàn đang được trang trí rất nhiều đồ ăn , cô lười biến nhìn những món ăn ấy sơ qua một cái rồi lập tức bỏ vào miệng mà thưởng thức .
Lục Lâm Phong thấy cô như thế thì củng hiểu được là ý vị gì , hắn liền hừ một cái rồi đứng mà bước vào căn phòng tắm .
Thời gian lại thấm thoát mà thoi đưa không biết là đã trôi qua được bao lâu , chợt nghe tiếng mở cửa trong phòng tắm bước ra một người trên mình đang khoắc một bộ đồ ngủ khá đơn giản nhưng rất cuốn hút .
Lục Lâm Phong liền đi tới ngồi bên cạnh Cố Giai Giai , không biết là cô đã ăn xong từ lúc nào rồi bây giờ thân thể nhỏ nhắn ấy đang tựa vào thành giường mà đọc tạp chí thời trang .
Phải nói là Lục Lâm Phong không để ý gì tới cô mới đúng chứ trước giờ mỗi khi rảnh Giai Giai đều xem tạp chí thời trang .
Thấy được tư thái nhàng nhã không quan tâm thứ gì của Cố Giai Giai thì hắn bất giác nhíu chặt đôi chân mày lại trong lòng có một cảm giác khó chịu vô cùng .
Lục Lâm Phong nhìn khuôn mặt điềm tĩnh kia của Giai Giai mà nhẹ nhàng nói .
-----Cô rất thích thiết kế thời trang hay sao ? Có muốn tôi lấy thêm cho cô vài cuốn như thế không ?------
Lục Lâm Phong nói ra những lời này vì hắn biết vào buổi sáng mình không kiềm chế được mà mạnh bạo như thế trên thân thể cô .
Phải nói là nhìn cơ thể , khuôn mặt và cử chỉ lạnh lùng kia của Cố Giai Giai thì trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu còn hơn là lúc cô ấy không nghe lời thích chống đối mình nữa.
Cố Giai Giai nghe thấy câu hỏi như thế lại không kìm lòng được mà nở một nụ cười có phần chua sót hướng ánh mắt về phía Lục Lâm Phong .
Cố Giai Giai lạnh lùng đáp lời .
----- Không phải anh nói tôi ăn xong còn có việc làm hay sao ? Bây giờ anh muốn tôi làm gì giúp anh thì cứ nói đi , tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo chắc chắn là anh không thất vọng đau !-----
Lục Lâm Phong nghe được hết lời nói này của Cố Giai Giai thì trong lòng lại bật chợt chạnh lòng lại , hắn biết rõ là tính cách của con người làm gì mà thanh đổi được trong một ngày .
Hắn biết là do bản thân mình làm cô ấy quá thất vọng , à không phải nói là tuyệt vọng mới đúng chứ càng nghĩ hắn lại khó chịu trong lòng không thôi .
Lục Lâm Phong nhẹ nhàng hướng Cố Giai Giai đáp lời .
-----Nếu cô ngoan ngoãn như thế thì hãy giúp tôi cỡi đồ trên người đi !-----