Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 54: Lại bị giam

Thời gian trôi phút chốt mà thoi đưa không biết đã qua bao nhiêu thời gian , ánh nắng chiều tà đã dịu dàng chiếu soi từng gõ rẽ mang đến một bầu không khí thoáng mát và dễ chịu .

Trong một căn biệt thự rộng lớn xung quanh có rất nhiều người canh gác , ở bên trong một căn phòng sang trọng được trang trí khá đẹp mắt lấy màu trắng làm chủ đạo nhìn khá là u nhã.

Nhìn lại gần phía trên chiếc giường sang trọng có hình dáng một cô gái thân người khá nhỏ nhắng đang bị một sợi dây xích cố định một chiếc chân của mình vào thành giường trông rất là chắn chắn .

Nhìn lại gần hơn thì hình dáng này càng quen thuộc , nếu có người quen ở đây thì sẽ biết rõ là hình ảnh này không phải Cố Giai Giai thì còn ai vào đây chứ .

Cố Giai Giai toàn thân đầy vết thương , à phải nói là toàn thân đầy vết cắn rỉ máu nằm trên chiếc giường sang trọng mà hôn mê .

Không biết được bao lâu Cố Giai Giai cử động thân thể mình lấy một cái để cảm nhận thử xem bản thân mình còn sống hay không vì nỗi đau về thể xác và tinh thân của cô khó mà nói hết được .

-----.a…a…a…!-------

Cố Giai Giai cử động thân thể nhưng truyền lên người cô là một cơn đau khủng kiếp khiến bản thân cô không chịu được mà la lên một tiếng .

Cô cảm nhận được cơ thể mình đau đớn như ai cắt từng miếng thịt trên người thật đau đớn đầy khó chịu , nhưng điều làm cô nhíu chặt đôi chân mày là bản thân phát hiện mình đã bị giam lại còn bị một sợ dây xích trói người .

Phải nói cảm giác này là cô chán ghét nhất nhìn bản thân không giống là một con người lắm , trong lòng cô hiện lên rất nhiều sự bực tức , căm ghét thậm chí là thù hận muốn gϊếŧ tên khốn kiếp đấy .

Bản thân cô thấy rằng mình đã rất ngoan ngoãn rồi còn chiều chuộng làm theo ý hắn , nhưng mà trước giờ hắn ta vẫn không xem cô là người mà đối đãi vậy thì đừng trách Giai Giai độc ác.

Trong đầu Cố Giai Giai trông phút chốt hiện lên rất là nhiều suy nghĩ to gan , một suy nghĩ mà khiến cô phải thay đổi cả vận mệnh bị giam cầm ở đây .

Cố Giai Giai đang lấy lại bình tỉnh nhìn xung quanh căn phòng này , bản thân cô củng chưa bao giờ thấy qua căn phòng này nên nhìn quanh một lần .

Bản thân cô củng đã quen với sự giam cầm này kèm theo sự mệt mỏi vốn có nên khép mờ đôi mắt và ngủ đi chẳng thèm quan tâm gì nữa cả , bởi vì bây giờ có nghĩ cái gì đi nữa thì củng không làm được gì .

------ Thời gian bất giác mà thoi đưa thấm thoát thời gian đã trôi qua tới buổi tối , màng đêm u tối buông xuống kèm theo tiếng gió nhẹ nhàng đầy lạnh lẽo thổi qua khung cửa sổ .

----- Cố Giai Giai chợt bị cơn gió thổi qua hơi lạnh ấy làm cô bỗng mở đôi mắt, đôi mắt có phần mệt mỏi kia nhìn qua khe cửa sổ mà trầm tư chẳng biết suy nghĩ gì .

------ Két…két…két…!-------

Tiếng cửa phòng mở ra âm thanh vang lên đánh tan đi không khí yên tĩnh ấy ,Cố Giai Giai theo phản xạ mà hướng đôi mắt nhìn ra xuất hiện trước mặt cô không ai khác chính là cái tên khôn kiếp Lục Lâm Phong kia .

Lục Lâm Phong sở dĩ giam cô tại nơi này là thấy được sự bất mãn đầy căm ghét hắn trong ánh mắy kia của Giai Giai nên mới giam cô tại đây.

Lục Lâm Phong bước đến ngồi bên cạnh cô khuôn mặt rất nhàng nhã mà lạnh lùng , phía sau hắn có vị quản gia trung niên đem rất nhiều những món ăn vào trên bàn liền lui ra ngoài .

Lục Lâm Phong nhìn hướng Cố Giai Giai lạnh lùng nói .

------ Cô tới ăn một chút đi ! Ăn xong còn có việc cho cô làm nữa này !-----