Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 29: Được về nhà 3

Bầu trời đã về chiều tà , ánh nắng đã dịu dần đi và không khí củng mát mẽ đi nhiều , cơn gió nhẹ nhàng mà vô tình thổi qua từng ngõ hẹp khá quen thuộc , dưới một ngôi nhà nho nhỏ trong một nơi nào đó có hai thân ảnh đang ngồi đối diện với nhau , nếu có người quen ở đây thì sẽ nhận ra ngay không phải Cố Giai Giai và Cố Thừa Dực thì còn ai vào đây nữa .

Cố Giai Giai nghe được tiếng nói đầy đanh đá có phần cười nhạo kia thì có phần cáu gắt nói .

— Em đừng nói linh tinh ! Chị và ạn Nam Dạ chị là bạn mà thôi !—

Cố Thừa Dực thấy được biểu cảm của chị mình thì lập tức biễu môi nói .

—Em không biết ! Tốt nhất chị gặp anh ấy đi ! Từ khi chị vắng mặt anh ấy lo lắm đấy !—

Cố Giai Giai liền dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc ấy cóc đầu Cố Thừa Dực một cái rõ đau nói .

– Nếu em không bán đứng chị làm sao anh ấy biết được chứ !—

Cố Thừa Dực tỏa vẽ uất ức ôm đầu la oa oa như một đứa con nít nói lớn .

— Chị đừng cóc đầu em nữa ! Coi chừng em trai chi ngốc bây giờ đấy !----

Nghe thấy thế Cố Giai Giai nở nụ cười xinh đẹp dùng bàn tay trắng nõa ấy cóc thêm một cái vào đầu Cố Thừa Dực nói .

—Ai bảo em dám bán thông tin ! Sau này còn dám nữa không ?----

Cố Thừa Dực la oa oa mà làm bộ giận dỗi chạy lên lầu , Cố Giai Giai nhìn thấy thì nở một nụ cưòi xinh đẹp đầy dịu dàng nhìn về phía sau bóng dáng nhỏ nhắn ấy .

Giai Giai biết thằng nhóc này vẩn như lúc trước khi ăn xong luôn tìm cách chuồn đi để lại một mình cô rửa bát , bản thân cô chẳng xa lạ dì với mấy chiêu trò này cả.

Phải nói công việc rửa bát là nghề của Cố Giai Giai trông phút chốt thì mọi công việc đã xong , mắt trời củng đã về chiều cơn gió mát mẽ làm cho cô càng thêm lưu luyến nơi này nhiều hơn .

Cố Giai Giai đi dạo quanh căn nhà một vòng rồi bước tới phía trước sân đứng gần vào những chiếc cây cổ thụ ấy có một chiếc xích đu khá quen thuộc nơi đó có rất nhiều kỹ niệm của Giai Giai và em trai của cô .

Giai Giai đi tới cạnh chiếc xích đu ngồi xuống và đong đưa theo làng gió nhẹ nhàng chẳng cần quan tâm thời gian , cơn gió nhẹ mà vô tình thổi qua mái tóc Giai Giai làm khuôn mặt xinh xắn ấy càng thêm đẹo đẽ và cuốn hút ánh mắt người nhìn .

Trông khi Giai Giai đang tập trung hưởng thụ bầu không khí thoải mái vui vẽ ấy thì trong phút chốt có âm thanh vang tới truyền đến bên tai phá vỡ đi không khí yên tĩnh lúc này .

— Giai Giai ! Nghe tin em mới về nên anh qua thăm !----

Giọng nói này rất quen thuộc ghình như là bản thân đã nghe ở đâu đó rồi , Cố Giai Giai theo phản xạ tự nhiên mà quay lại nhìn xuất hiện trước mặt là một người thanh niên hơn cô vài tuổi , khuôn mặt khá thanh tú đường nét có một chút gì đó gọi là tà mị cuối hút rất giống con gái , người đàn ông này đương nhiên là Nam Dạ người theo đuổi Giai Giai từ rất lâu nhưng trong lòng cô chỉ xem Nam Dạ là anh trai hoặc chỉ là một người bạn mà thôi .

Giai Giai nhìn Nam Dạ nở nụ cười như thường lệ đáp .

– Dạ em mới về ! Em đi không báo trước làm anh lo lắng rồi !—

Nam Dạ nghe lời nói của Giai Giai thì củng nở một nụ cười tiếp lời cô .

— Giai Giai ! Anh có một dự án thiết kế khá nổi tiếng em có muốn hợp tác với anh không !----

Tuy là Giai Giai trả lời Nam Dạ rất lễ phép nhưng củng chỉ như một người em gái đối với anh trai mà thôi không có ý gì cả ,còn phần phần Giai Giai trước kia làm nhiều công việc nhưng mà thiết kế củng là nghành cô giỏi nhất .

Nhưng bây giờ nghe thấy lời đề nghị của Nam Dạ này thì Giai Giai chỉ biết cười khổ mà đáp lời .

– Em xin lỗi ! Em có công việc trên thành phố rồi không thể dừng giữa chừng được !—

Nam Dạ nghe Giai Giai giải thích như thế thì củng nở nụ cười nhẹ đầy cuốn hút kia đáp lời .

— Được ! Vậy khi nào em lên thành phố ?—

Giai Giai cười nhẹ nhàng đáp lời .

— Hôm nay em phải lên đó ! À mà em vào nhà nói lời tạm biệt Thừa Dực đã ! Nếu có dịp thì chúng ta gặp !—

Giai Giai cười nói như thế nghe được chỉ là đáp phần lễ nghĩa người ta giành cho mình mà thôi .

Nam Dạ nghe được hàm ý bên trong lời nói của cô cười khổ đáp .

– Được ! Em vào nhà đi !—

Giai Giai đáp lời !

– Được !—

Nói xong Giai Giai liền đi vào bên trong nhưng chưa bước nổi một chân thì đã có bàn tay ai to lớn nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nói .

– Giai Giai ! Nếu có cần gì thì cứ tìm đến anh !—

Nói xong Nam Dạ miểm cười mà quay đi , Cố Giai Giai củng thở vào mà bước vào nhà bắt gặp thằng nhóc Cố Thừa Dực đang ngồi cạnh cửa nhìn ra hướng hai người vừa nói chuyện rồi liết xéo Cố Giai Giai nở nụ cười nói .

— Giai Giai ! Nếu cần gì thì đến tìm anh ! Ôi ngọt ngào chết đi mất em nghe còn không chịu nổi !—

Giai Giai khuôn mặt bây giờ có một chút ngựng ngùng dùng bàn tay trắng nõa kia cóc đầu Cố Thừa Dực được vài cái rồi nói .

— Này nhóc ! Ở nhà lo mà học đi chị phải lên phải phố đây có diệp sẽ về thăm em !—

Cố Thừa Dực chỉ nhìn chịu mình một thoáng rồi gật đầu không nói thêm gì nữa , bản thân nó củng biết Giai Giai phải gánh những gì nên củng không dám nói hay đòi hỏi gì thêm.