Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 28: Được về nhà 2

Mặt trời nhô lên tới đỉnh đầu ánh nắng soi sáng làm cho con người ta thấy oi bức và khó chịu , từ phía xa có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những chiếc lá trên từng cành cây ngọn cở rôi lướt qua mái tóc của người thiếu nữ xinh đẹp đang đứng dưới góc cây nếu nhìn kỹ thì chắc sẽ nhận ra không ai khác chính là Cố Giai Giai .

Cố Thừa Dực nghe thấy chị của mình nói nhue thế trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng , thằng nói hình như là thấy buồn thay cho chị mình mà nói lớn tiếng .

— Em đùa thôi chị xinh đẹp như thế ai mà chẳng thích ! Cho dù chị ăn bao nhiêu củng không mập !—

Nghe được lời nói này Cố Giai Giai không biết từ lúc nào trên bờ môi đỏ mọng kia đã nở một nụ cười xinh đẹp nhưng không kém phần quyến rũ cô liền đưa bàn tay xinh đẹp trắng như tuyết ấy ra mà cóc vào đầu thằng nhóc một cái rồi nhẹ nhàng nói .

— Lắm lời ! Có phải em chê chị ăn nhiều phải không !-----

Phải nói khi Cố Giai Giai nói ra lời này thì cho dù là em trai ruột của mình củng mang cảm giác đầy khó hiểu , Cố Thừa Dực chịu thua với cô rồi nói cái gì củng sai cả nếu như em trai cô biết chị mình ở trong căn biệt thự kia bị Lục Lâm Phong cưỡиɠ ɧϊếp và tra tấn thế xác lẫn tinh thần như thế không biết là nó có cười nỗi không .

Cố Thừa Dực nhìn người chị xinh đẹp kia củng mình rồi cười tươi đáp lời .

---- Em không có ý đó thật mà ! Chị mau vào nhà đi em nấu vài món ngoan !----

Nói xong thì Cố Thừa Dực vẩn không đời cô trả lời liền chạy vào bên trong nhà , Cố Giai Giai nhìn xung quanh không gian khá tươi mát và bình yên này cô rất biết hưởng thụ không khí bình yên như thế này .

Cố Giai Giai nhìn phong cảnh xung quanh bất chốt thì thở dài có thật nhiều sự việc làm bản thân cô luyến tiếc và sự tự do này thật là hiếm hoi đối vơi Giai Giai .

Không biết là thời gian đã trôi qua được bao lâu nữa Cố Giai Giai chỉ biết nhìn xong cảnh xung quanh mà chẳng làm thêm hành động gì nữa cả .

Cố Giai Giai thở dài một cái giống như mà lão tám mươi tuổi rồi nở một nụ cười xinh đẹp như muốn hút hồn người rồi đi vào bên trong .

Xuất hiện trước mắt Giai Giai là một căn nhà vẩn trang trí đơn sơ như lúc trước chẳng có gì khác biết hay làm bản thân cô ấn tượng , trên bàn baay giờ đã toàn nhưng món ăn mà cô thích nhất phải nói em trai của Giai Giai tuy còn khá trẽ nhưng đã rất hiểu chuyện mấy khi khiến bản thân cô lo lắng .

Khi các món đã trưng bày ra xong thì Cố Giai Giai ngồi xuống bàn ăn , Cố Thừa Dực ngồi xuống hướng đối diện của Giai Giai nở một nụ cười vui vẽ nói .

---- Chị ! Gần một tháng nay chị đi đâu vậy ! làm em lo lắng chết đi được !----

Cố Giai Giai nghe được câu hỏi này từ người em trai mà bản thân mình chiều chuộn nhất thì củng không biết làm gì hơn ngoài việc cưòi gường đáp lời .

— À ! Chị lên thành phố làm việc ! Nếu có cơ hội sẽ về thăm em đừng lo !----

Nghe Giai Giai nói như thế Cố Thừa Dực lườm cô một cái rồi cười nói tiếp .

— Nếu chị không gọi về thì em nghi ngờ ai bắt cóc chị rồi đấy !-----

Cố Thừa Dực nói tuy là không to lắm nhưng khi truyền tới tai Giai Giai bản thân cô không kiềm được mà muốn phun cả cơm ra chứ chẳng đùa nhưng trong phút chốc Giai Giai đã dùng bàn tay nhỏ nhắn kia vội che cái miệng đỏ mọng kia lại nói .

— Này em nói linh tinh gì thế ! Nhìn chị giống người dễ bắt nạt lắm à !—

Nhìn vẽ mắt và hành động của Cố Giai Giai kiến cho thằng nhóc ngồi hướng đối diện không nhịn được cười mà đáp lời .

— Không giống ! Không giống ! —

Trong khi Cố Thừa Dực đang cười vui vẽ thì không biết từ lúc nào có một bàn tay mềm mại tiến tới và cóc lên cái đầu thằng nhóc một cái nói .

– Em dám kêu chọc chị sao không muốn sống nữa à !-----

Cố Thừa Dực thấy được hành động này của Giai Giai biễu môi nói .

— Chị đừng xem em là con nít nữa được không ! Em đã lớn rồi đấy !-----

Cố Giai Giai phì cười thức ăn muốn rơi ra cả bên ngoài mà đáp lời .

– Được rồi ! Anh hai của tôi lớn rồi ! Mau ăn đi kẻo ngụi thì không hay lắm !—

Nói vừa xong thì Cố Giai Giai củng không có hành động gì ngoài từ việc tập trung vào môn học ăn uống này , không biết thời gian đã trôi qua thêm bao nhiêu lâu bỗng nhiên có một giọng nói trong trẽo vang tới hướng về phía tai của Cố Giai Giai .

---- Em có tin vui quên nói có chị biết ! Chị có muốn nghe không !----

Giọng nói này chắc hẳn là Cố Thừa Dục không còn nghi ngờ gì nữa cả , nhưng mà nghe được những lời này Cố Giai Giai vẩn tập vào chuyện môn ăn uống nhưng cặp mặt lại nhìn chầm chầm vào Cố Thừa Dực .

Cố Giai Giai lạnh lùng nói .

— Em muốn ăn đòn nữa hay sao ? Có chuyện gì không mau nói !—

Cố Thừa Dục cười gựng đáp .

—Thôi được ! Em nói chị đừng giận ! Anh Nam Dạ nghe tin chị về nhà nên sẽ qua thăm nhà mình đấy ! Chị mau đi ăn mặt xinh đẹp một chút thì hơn !----