Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 18: Mất mát

Không khí về bầu trời đêm trong phút chốt trờ nêm mát mẽ thoáng mát trong một căn biệt tự rộng lớn nhưng không kém phần sang trọng có một hình ảnh khá là quen thuộc đang đùng đùng nỗi giận và người này không ai khác chính là Lục Lâm Phong .

------ Thưa Cậu chủ ! ban ngày lão phu nhân và tiểu thư có tới gặp cô gái ấy và đã rất tức giận nên đã bảo giam giữ lại rồi ạ !----

Thấy sự nỗi giận của Lục Lâm Phong kia thì mọi người trong căn nhà này bỗng chốt rung rẫy , nghe thấy tiếng tức giận la hét của hắn thì có một vị quản gia tầm tuổi trung niên kia liền tới cuối đầu nói .

----- Cô ta bị giam ở đâu !-------

Lục Lâm Phong vẫn còn rất tức giận và thậm chí là suy nghĩ rất nhiều thứ , bỡi vì nếu người nhà hắn gặp cô thì không biết là có phát hiện ra thân phân của Cố Giai Giai không .

----- Thưa Cậu chủ ! Lão phu nhân có nói là bất kể ai củng không được gặp !-----

Thấy hắn vẫn còn tức giận như thế vị trung niên kia bổng chốt rung rẩy vì bản thân ai trong nhà này củng hiểu rõ bản tính tàn nhẫn độc ác của hắn , nhưng mà dù dì đây củng là lệnh của lão phu nhân là mẹ của tên ác ma nên không thể không nghe .

------ Có phải là lão sống quá lâu rồi không !-----

Nghe thấy lời nói đầy vẽ lạnh lẽo có một chút tà ác kia thì vị trung niên liền giật mình trong lòng không kìm được mà sợ hãi , vị trung niên đó có thể cảm nhận được là nếu bản thân ông mà không nói thì chắc sẽ chết không nghi ngờ .

----- Cậu chủ ! để tôi đưa cậu đi !------

Vị trung niên kia rất biết tiến lùi nên dùng vẽ mặt rất cung kính mà đáp , bỡi bây giờ lão suy nghĩ nếu mạng ngay lúc này còn không giữ được thì còn sợ chọc giận thêm ai nữa.

Nói thì thì vị trung niên liền cùng kính lui về phía sau Lục Lâm Phong mà cúi đầu đưa tay về phía trước mà chỉ đường .

Hai người đi một lúc lâu thì xuất hiện trước mặt hắn là một căn phòng khá đơn tại một góc nào đó nơi biệt thự , có lẽ biệt thự rất rộng nên Lục Lâm Phong củng không để ý nơi này lắm thì đứng gần cách của thì vị trung niên cung kính mà lui ra để lại lại với một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt .

------ Alo em trai ! dạo này có khỏe không ! học hành ra sao rồi ? !--------

Khi Lục Lâm Phong liền dự tính mở cửa mà đi vào nhưng khi vừa đặc tay gần chạm vào cánh cửa thì bên trong có tiếng người nói chuyện vang ra giọng nói này rất quen thuộc không phải Cố Giai Giai thì còn ai vào đây .

----- Em rất tốt ! Sao thấy dạo này chị không về thăm em ?------ Giọng nói của con trai từ đầu truyền điện thoại bên kia vang ra nếu suy nghĩ không sai thì là em của Cố Giai Giai .

------ Chị của em dạo này có chút việc bận ! Nếu chị về em dẫn em đi nước ngoài dù học được không ?------

Giọng nói của Cố Giai Giai có phần nhẹ nhàng và điềm tĩnh hiếm thấy , bản thân cô biết hoàn cảnh hiện tại nếu như thoát khỏi đây thì phải trốn khỏi nước một thời gian dài tầm vài năm .

Theo Giai Giai nghĩ nếu bản thân trốn vài năm thì cái tên kia tìm cô không ra thì sẽ buông tha và quên dần mình thôi dù gì thứ vô tình nhất trên đời không phải là cái gì khác mà là thời gian , thời gian sẽ chứng minh đi hết được tất cả những gì bản thân đã từng xem trọng hoặc để tâm .

----- Dạ được em rất thích ! Nếu chị có về thăm em thì nhớ gặp anh Nam Dạ một lác ! anh ấy rất thường hỏi thăm chị !------

Nghe được giọng nói bên kia thì đôi lúc trong lòng Cố Giai Giai lại thở dài không biết phải làm sao mới tốt được , trong lòng cô chỉ quan tâm đứa em trai chưa hiểu chuyện này chứ còn mẹ cô dù dì củng đã theo người khác không đáng lo ngại .

----- Chị biết rồi ! Em lo học đi chị cúp máy đây !-----

Cố Giai Giai thở phào nhẹ nhõm liền cúp máy và đôi mắt nhìn ra bầu trời từ hướng cửa sổ , từ khi bản thân cô bị giam ở đây không có chuyện gì làm cả nên củng khác nhàng nhã .

Khi Cố Giai Giai nằm xuống chiếc giường nhỏ nhắn kia nhắm đôi mắt thì bỗng trong phút chốt bên ngoài có tiếng mở cửa theo phản xạ cô nhìn ra thì xuất hiện trước mặt không ai khác chính là Lục Lâm Phong .

Thấy vẽ mặt này của hắn thì Giai Giai không kiềm được lòng mà giật nảy mình , bỡi vì khuôn mặt và ánh mắt hắn lúc này rất đáng sợ như muốn gϊếŧ người vậy bản thân cô như cảm nhận được có một khẩu súng đang hướng về phía mình vậy .

Cố Giai Giai thấy hắn như thế thì liền nhanh chóng quỳ xuống với tư thế như một chú mèo ngoan ngoãn nở một nụ cười không thể giả tạo hơn liền cuối đầu chờ hắn đi tới

Không hiểu sao trong phút giây ban nảy khi hắn đứng bên ngoài nghe được chuyện cô muốn rời khỏi thì bản thân lại có chút mất mát , cảm giác đó rất khó chịu hắn như muốn phát điên khi biết cô muốn bỏ đi nước ngoài , muốn rời khỏi hắn .

Lục Lâm Phong tức giận mà đi tới hướng của cô khuôn mặt thì nở một nụ cười tà ác không thể nào tả nỗi .Hắn đi tới nâng chiếc càm nhỏ nhắn của Giai Giai lên và nói .

------- Cô muốn bỏ trốn ! Muốn đi nước ngoài ! Xem ra tôi không cho cô nếm mùi thì không biết thế nào là ngoan ngoãn !-----