Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 17: Cảm giác bình yên

Mặt trời lên giữa trưa ánh nắng đang sửa ấm từng con đường có những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua từng bóng cây tạo nên không khí rất mát mẽ tiếng con trùng tạo nên âm thanh thật dễ chịu .

Trong một căn biệt thự khá im tĩnh nhưng không kém phần sang trọng ,trong căn phòng sang trọng ấy có ba hình ảnh rất quen thuộc không ai khác chính là Cố Giai Giai và người nhà của Lục Lâm Phong .

Hai người kia khi nghe được lời nói của Cố Giai Giai phát ra thì khuôn mặt hai người ngồi phía đối diện hình như rất tức giận .

Bây giờ khi nghe lời thú nhận của Cố Giai Giai thì Bà Lục củng đã hiểu rõ không phải Lục Lâm Phong bị cô mê hoặc mà là hắn muốn trả thù cô gái trước mặt

Lúc trước Lục Lâm Phong có hỏi bà rất nhiều lần về người đã gây ra tai nạn ,Bà đã cố giấu đi chuyện đó bỡi vì bản thân biết tính hắn sợ lại làm điều gì đó không nên dù gì sự việc năm đó củng không phải là do lỗi của Cố Hạo Nhiên .

Nhìn những vết thương đầy người trên cơ thể của Cố Giai Giai thì Bà Lục bất giác thở dài , nhưng mà trong lòng vẫn có một chút gì đó rất khó chịu không thể nói nên lời bỡi vì năm đó dù gì người gây ra cái chết cho chồng và con bà vẫn là người thân của Cố Giai Giai .

-------Quản gia ! Nhốt cô ta lại cho tôi ! không được tôi cho phép thì không ai được gặp !------

Một giọng nói to lớn có phần tức giận vừa phát ra âm thanh này không ai khác chính là của Bà Lục , nghe thấy như thế thì chỉ nhíu đôi chân mày lại mà thôi chứ bản thân cô không có bất ngờ gì cả .

Theo suy nghĩ của Cố Giai Giai thì người nhà của tên ác ma đó ai củng như vậy mà thôi ,Cố Giai Giai củng mừng thầm trong lòng bỡi vì cô chỉ bị nhốt chứ không làm khó khăn gì cả .

Nghe thấy được lời nói như thế thì các người hầu trong nhà liền liếc mắt nhìn nhau , vị quản gia trung niên kia liền đi tới cạnh bên Cố Giai Giai nói với giọng không cung kính củng không kiêu ngạo .

------ Mời ! -------

Một giọng nói đầy nhẹ nhàng nhưng mà đủ rõ để Cố Giai Giai nghe thấy , cô liền đứng dậy không quên cúi đầu có phần lễ phép với Bà Lục rồi đi theo vị quản gia .

Cố Giai Giai đi theo vị quản gia kia vào một căn phòng khá đơn sơ nhưng không có một chút bụi bẩn , nếu nhìn kỹ một chút thì căn phòng này đã có người dọn dẹp và khuôn cảnh rất thoáng mát ngoại trừ vẽ đơn sơ mộc mạc ra thì chẳng có gì khác .

Trong căn chỉ có một cánh của sổ nhỏ rất thoáng mát nhưng mà nó rất nhỏ nên chẳng có thể nào chạy thoát được , quanh phòng có một chiếc mà tắm trông rất bình thường và một chỗ đủ nằm ngủ mà thôi .

Nhìn căn phòng tuy nhỏ hẹp có một chút đơn sơ nhưng mà củng khá là dễ chịu , Cố Giai Giai vào căn phòng rồi củng chỉ quay ra nhìn vị quản gia kia mà nói nhỏ nhẹ.

------ Tôi bị giam ở đây có đồ ăn không vậy !-----

Thật ra Cố Giai Giai bị giam ở nơi này củng không thấy điều gì khó chịu cã bỡi vì nếu không bị cái tên khốn kiếp kia ức hϊếp mà còn được lắp đầy cái bụng thì thỏa mái còn gì bằng .

------ Có chứ ! Có chứ !------

Người quản gia kia đang sợ cô buồn bực hay cáu gắt nhưng mà nghe được lời nói bình thường có một chút tiếu tiếu kia của cô thì lại đơ người rồi lắp bắp nói .

----- Được ! Cảm ơn !------

Cố Giai Giai rất lễ phép mà nói nhỏ nhẹ , bây giờ trong người cô rất là thỏa mái bỡi vì đã thoát khỏi cái cảm giác đã thoát khỏi tên ác ma kia cho dù là có bị nhốt trên đây bản thân củng cảm thấy thỏa mái .

Nghe được lời nói của Cố Giai Giai thì vị quản gia kia liền lễ phép quay đi cô nhìn căn phòng xung quanh rồi lại thở phào nhẹ nhõm rồi lại gục xuống chiếc giường nhỏ nhắn kia mà nhắm mắt .

Bây giờ cơ thể cô rất mệt mỏi nên muốn nằm nghĩ ngơi một lác và không biết là thời gian trôi qua bao lâu thấm thoát củng đã vào chiều .

Cố Giai Giai liền mở nhẹ nhẹ đôi mắt đầy tươi cười có vẽ rất thỏa mái , cô liền ngồi dậy đi vào tắm rữa sơ qua rồi bước ra khỏi phòng và khoắc trên mình một chiếc váy dài màu xanh lam nhìn rất đơn sơ nhưng không kém phần quyến rũ .

Bầu trời đã về chiều ánh sáng yếu ớt đã chiếu vào khe cửa sổ ,Cố Giai Giai bị giam ở trong phòng chẳng có việc gì làm nên vào lướt xem điện thoại một lác sau thì bên ngoài có tiếng gõ cửa .

Một giọng nói quen thuộc không ai khác thì là vị quản gia kia Cố Giai Giai trả lời một câu rồi cánh cửa liền mở ra mấy vị người làm đem rất nhiều đồ ăn bỏ lên bàn rồi liền lui ra ngoài .

Cố Giai Giai thấy đồ ăn thì tinh thần liền trở nên vui vẽ nở một nụ cười xinh đẹp , cô liền nhào vào bàn mà ăn ngấu nghiến nói thật Cố Giai Giai mỗi khi rảnh hay nhàm chán thì củng rất thích ăn nên liền rất vui vẽ .

Thời gian trôi qua không biết là đã bao lâu bầu trời đêm đã buôn xuống không khí thoáng mát ấy tỏa ra khắp mọi nơi làm cho bản thân mỗi người cảm thấy rất dễ chịu .

Trong một căn biệt thự khá sang trọng có hình bóng một người kia đang đi dạo xung quanh nếu có Cố Giai Giai ở đây thì sẽ nhận ra người này không ai khác chính là Lục Lâm Phong .

------ Quản gia ! Cô gái trong phòng này đâu rồi !------