Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 11: Đau đớn tận cùng

Những ánh nắng của ban trưa gay gắt đang chiếu vào căn biệt thự sang trọng , trong khu vừa xanh mát có một hình bóng của một người con gái nếu như có Lục Lâm Phong ở đây thì sẽ nhận ra ngay người này không ai khác chính là Lục Gia Nhi em gái của hắn .

---- Quản gia ! cô gái đó là con gái của gia tộc nào vậy ? tại sao lại được ở đây từ trước tới giờ anh đâu có đưa phụ nữ về nhà !-----.

Lục Gia Nhi thấy Cố Giai Giai không chú ý gì tới mình liền dùng ánh mắt tức giận kèm theo chút vên váo vốn có của tiểu thư .

------ Dạ tiểu thư ! cô ấy được thiếu gia đưa về từ mấy ngày trước và chỉ ở trong phòng ! nếu tiểu thư muốn biết rõ hơn thì hãy hỏi thiếu gia thì hơn !----

Nghe thấy Lục Gia Nhi hỏi như thế thì vị quản gia ấy chỉ cuối đầu cung kính đáp , mà thật sự là không ai trong nhà này biết Giai Giai ở đâu mà tới cả tuy mọi người rất tò mò nhưng không dám hỏi .

Khi Lục Gia Nhi nghe được câu trả lời không vừa ý thì liền quay đầu bỏ đi vào trong vẽ mặt rất tức giận và đầy cáu gắt .

Cố Giai Giai thì đã lên phòng như kiểu trốn ác ma bản thân cô vừa vào liền đóng cửa thật chặt như chẳng muốn ai vào .

Cố Giai Giai liền lướt xem điện thoại và liên lạc cho em trai cô đã xong , tuy là cô còn có một người mẹ nhưng từ khi ba mất thì mẹ cô đã theo người khác để lại Giai Giai và em trai mà thôi .

Trong những năm nay bản thân cô củng cố gắng làm việc để lo cho em cuộc sống tốt hơn nhưng mà bây giờ bản thân cô lại ở trong tình thế như thế này mạng mình còn giữ chả xong huống chi lo việc khác .

Thật sự bây giờ Giai Giai củng không biết làm như thế nào cho ổn thõa nữa , bản thân cô suy nghĩ một hồi lâu như đã ra được kết quả nên nở một nụ cười vô tư không lo nghĩ gì mà nằm xuống chiếc nệm êm ấm liền đánh một giấc ngủ .

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu và bản thân cô củng không biết là đã bị bắt đến đây bao nhiêu ngày nữa , bên ngoài mặt trời đã xuống núi từ lúc nào củng không hay biết .

Trên chiếc giường khá sang trọng ấy có một thân thể nhỏ bé mà xinh đẹp ấy đang khép mờ đôi mắt như đang ngủ , bỗng có tiếng mở cửa làm bản thân cô giật mình tỉnh giấc .

Cố Giai Giai ngẩn đầu dậy nhìn trong vẽ mặt rất buồn ngủ nhưng mà khi thấy khuôn mặt thân quen ấy thì cô như căng thẳng đến cao độ và liền vội xuống giường lại cái tư thế cũ ấy mà bò trước mặt người mới vào phòng không ai khác chính là Lục Lâm Phong .

---- Tôi xin lỗi vì đã ngủ quên trên giường ! anh đừng giận tôi !----

Cố Giai Giai cúi cái đầu nhỏ nhắn trước mặt hắn với tư thế không thể thấp hơn , cô biết bản thân mình bây giờ chỉ là con kiến hôi không thể không cúi đầu .

Nếu bản thân cô chống đối thì sẽ chết rất thảm và hại đến những người khác trong gia đình nhưng mà chỉ cần bây giờ cô ngoan ngoãn làm thú cưng hay đồ chơi gì của hắn thì chắc xin ít tiền lo cho em củng không thành vấn đề .

Nhưng mà sâu tận trong đáy lòng Giai Giai xin thề nếu như có đầy đủ tiền và điều kiện cho gia đình thì cô sẽ trốn khỏi tên ma vương này cho dù có là ăn mày đầu đường xóm chợ củng không hối hận .

---- Cỡi hết đồ trên người của cô xuống cho tôi xem !------

Lục Lâm Phong thấy cô ngoan ngoãn như thế thì liền nhíu mày , hắn thật sự không tin là cô lại không có chút oán hận nào nếu thật sự như thế thì bản thân hắn không vui tí nào .

Lục Lâm Phong muốn cô phải hận hắn , phải chịu cảnh muốn sống không được muốn chết không xong như vậy hắn mới có thể thõa mãn được .

Nghe được lời nói của Lục Lâm Phong thì Giai Giai củng lập tự làm theo bỡi vì cô biết mình không thể nào phải kháng cho dù như thế nào đi nữa mình vẩn phải ngoan ngoãn.

Khi mảnh vãi cuối cùng trên cơ thể của Cố Giai Giai vừa rơi xuống xuất hiện trước mặt là một thân hình trắng như tuyết và ba vòng đều hoàn mỹ , nhưng trên cơ thể hoàn mỹ ấy lại có vết thương chồng chất lên nhau nếu nhìn thì thật đáng thương .

Cố Giai Giai nếu như lúc trước thì sẽ cảm thấy rất ngại khi ai đó nhìn vào cơ thể mình như thế huống chi là không bận đồ . Nhưng mà bây giờ Giai Giai rất thờ ơ trước mặt Lục Lâm Phong theo cô nghĩ dù gì cơ thể cô củng bẩn rồi thêm vài lần củng không sao cả .

---- Ai cho cô tắm trôi đi hết thuốc trên người hã !----

Lục Lâm Phong nhìn thấy những vết thương trên cơ thể cô đã không còn thuốc nên khuôn mặt rất tức giận có phần tà ác .

------- Nếu cô muốn tắm như thế thì tôi sẽ theo ý cô muốn !-----

Lục Lâm Phong nói xong liền không nghe sự giải thích của cô liền nắm mái tóc đen mượt kia kéo Giai Giai đi theo hắn rất tàn nhẫn .

Tuy là Giai Giai rất đau đớn khi những vết thương cũ chưa lành thì đã có vết thương mới ,nhưng mà cô chỉ hét lớn vài tiếng chứ củng không dám chống cự hay phản kháng gì .

Một lúc sau thì Lục Lâm Phong vứt Giai Giai vào bồn tắm và cho một vài thứ gì vào nước cô củng không để ý lắm .

Nhưng mà tầm vài phút sau thì Giai Giai cảm thấy trên thân thể cô nhưng vết thương của đang rất đau nhứt và bỏng rác , Giai Giai hoảng hốt đứng dậy thì Lục Lâm Phong dùng bàn tay to lớn mà đè mạnh xuống .