Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Chương 49: Phát uy (thượng)
Những tuyển thủ khác lần lượt lên sân, Viên Kha là vô địch trong giới, xếp ở cuối cùng làm nhân vật nổi bật. Mặc dù đi ở đội ngũ sau cùng, nhưng tình huống của hắn ta đã khiến cho không ít tuyển thủ chú ý, á, quý, quân đi sau ở trong giới đều quay đầu lại nhìn hắn ta. [á tương đương với hạng nhì và ba, quý tương đương với hạng cuối, quân đi sau tương đương hạng bét.]
Viên Kha miễn cưỡng đứng thẳng cơ thể, thế nhưng đường nhìn đã không rõ thành một mảng trắng xóa, tay vắt lên vai của Trình Tụ không ngừng nặng thêm, đem trọng lượng nửa người đều đè lên.
Trình Tụ một tay nắm lấy quần áo của hắn ta, nhìn như dựa vào Viên Kha, kỳ thực thản nhiên mà đỡ người chậm rãi đi về phía trước.
Chớp mắt lên sân, tiếng hoan hô và tiếng rít rất lớn gần như nổ tung trần nhà, tiếng của người chủ trì đã bị lấp mất, chỉ còn lại có sung sướиɠ ngập trời.
Dàn ngôi sao lượn một vòng sân, những tuyển thủ khác đều vẫy tay chào hỏi. Chỉ có Viên Kha, thỉnh thoảng nâng một tay, khuôn mặt lãnh túc, mắt vẫn nhìn phía trước. May là tính tình lúc thường của hắn đã rất khiêm tốn, khán giả lại đắm chìm trong bầu không khí vui mừng như lễ hội, cũng không phát hiện khác thường.
Sau khi lượn vòng sân, đó là phân đoạn giới thiệu tuyển thủ.
Nếu là allstar, đương nhiên cũng nghe nhiều tới thuộc tên tuyển thủ, giới thiệu của người chủ trì cũng hoàn toàn không ở trên chiến tích cá nhân, càng nhiều hơn chính là bát quái và trêu chọc.
Trình Tụ cảm giác được Viên Kha đã sắp chống cự không nổi rồi, đột nhiên kéo thấp Viên Kha xuống, để sát vào hắn thì thầm vài câu. Người khác nghe không được bọn họ nói cái gì, chỉ thấy Viên Kha đột nhiên ôm lấy bạn nhỏ bên cạnh, như mũi tên chạy ra khỏi hội trường.
Vừa đi vào lối đi, cả người Viên Kha đã tê liệt, hai tay buông lỏng, đã ngã nhào xuống đất. Trình Tụ sớm có chuẩn bị, chớp mắt khi hắn ta buông tay, nhảy một cái, chạy ra hai bước, vừa vặn né tránh số phận bị đè.
Phụ tá của Viên Kha vốn chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ đột nhiên xông vào, cũng lại càng hoảng sợ, theo vào tới phát hiện Viên Kha ngã xuống đất, ngay sau đó nhìn Trình Tụ với ánh mắt không tốt: "Anh ấy làm sao vậy?"
Quan tâm sẽ bị loạn, Trình Tụ không trách đối phương vô lễ: "Không biết, anh dẫn chú ấy đi kiểm tra, thuận tiện giải thích với người chủ trì chút đi, nói tôi mắc tiểu, chú ấy dẫn tôi đi tìm WC."
Phụ tá thấy y bảo vệ Viên Kha, hơi giảm bớt vài phần địch ý, tìm người nâng dậy Viên Kha, đi về phía phòng y tế. Trình Tụ bị dẫn tới trước mặt của ông chủ vương quốc Hắc Sắc.
Viên Kha là trụ cột vững vàng và là gà đẻ trứng vàng của vương quốc Hắc Sắc, nếu có sai lầm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, ông chủ cũng là lòng nóng như lửa đốt, chẳng qua từ sự kiện mất hành lý biết quan hệ của Viên Kha và Trình Tụ, không dám làm khó, chỉ là hòa nhã hỏi xảy ra chuyện gì.
Trình Tụ ngay cả chuyện cùng tìm hành lý cũng nói.
Sắc mặt ông chủ hơi đổi: "Cậu hoài nghi Thường Cung?"
Trình Tụ ngây thơ mà nhìn ông ta: "Thường Cung là ai?"
Ông chủ hỏi xong sau đó cũng cảm giác mình có hơi không hiểu ra sao, vậy mà bàn bạc với một bạn nhỏ, vừa lúc này Tào Hi tìm tới cửa, liền gọi đi vào.
Tào Hi quan sát Trình Tụ một cái trước, hoàn hảo không tổn hao gì trong dự đoán, lại quan sát ông chủ một tí, rất tốt, không cần đền tiền thuốc men.
Dù sao Tào Hi cũng lớn hơn, ông chủ biết hắn cũng theo Viên Kha đi lấy hành lý, lại hỏi quá trình lần nữa.
Tào Hi nói đúng sự thật rồi. Chẳng qua quan sát của hắn đối với người khác càng sâu sắc hơn, ngược lại cung cấp vài chi tiết Trình Tụ chưa từng chú ý: "Trong phòng của người đó treo một tấm huy chương, sau đó tôi đã điều tra, là huy chương của Hỏa Chi Kiếm đoạt cúp năm 03. Mặc dù toàn quá trình biểu hiện của hắn giống hệt một fan nhìn thấy thần tượng sẽ rất khẩn trương, thế nhưng cơ thể vẫn vô tình hay cố ý tiếp xúc với Viên Kha, không có tí lảng tránh nào."
Ông chủ giận tái mặt: "Dựa theo cách nói của cậu, đối phương là fan của Hỏa Chi Kiếm, là cố ý hãm hại Viên Kha?"
Tào Hi: "Tôi chỉ là trần thuật nghe thấy của tôi."
Trong lòng ông chủ có chút tức giận. Nếu không phải vì tìm về hành lý của Tào Hi và Trình Tụ, Viên Kha cũng sẽ không một mình vượt hiểm, nhưng chuyện này lại là thông qua bản thân, muốn tức giận cũng không có lập trường, càng người ta nghẹn khuất.
Phụ tá của Viên Kha rất nhanh đã có hồi âm, nói Viên Kha bị người ta tiêm vào thuốc mê bị cấm với nồng độ cao, vết thương ở trên mu bàn tay, may là liều thuốc cực nhỏ, tìm chút thời giờ là có thể tự động giải được.
Ông chủ cả giận đáp: "Giờ có thời gian đâu chứ?!"
Thứ tự của allstar không chỉ liên quan đến địa vị của tuyển thủ, cũng liên quan đến bộ mặt của liên đội. Nhất là địa điểm tổ chức ở trại Thu Quý còn là quê hương của vương quốc Hắc Sắc, ít nhiều gì bà con cô bác vân vân đang mong chờ thành tích tốt, nếu bị thua, trong mặt ngoài mặt cũng bị mất hết.
Phụ tá nói: "Có thuốc giải độc thuốc mê, nhưng cũng không thể hoàn toàn khôi phục, hơn nữa đối với cơ thể không tốt lắm."
Ông chủ chỉ do dự một giây, liền nói: "Dùng."
Phụ tá muốn đi, ông chủ lại gọi gã lại, thấp giọng hỏi một câu, phụ tá lắc đầu, ông chủ tiếc rẻ mà thở dài.
Đối thoại của hai người mặc dù nói rất khẽ, thế nhưng đối với hai lão yêu quái dựng thẳng tai mà nghe, hoàn toàn không là vấn đề. Bọn họ nghe được ông chủ hỏi: "Khán giả may mắn đã đăng ký đi vào cơ giáp thì không thể sửa lại được à?"
Tào Hi như cười như không mà liếc mắt nhìn Trình Tụ.
Trình Tụ đi tới: "Bộ tay dài chân dài giả kia cậu mang theo không?"
Tào Hi lắc đầu.
Trình Tụ đáng tiếc mà nhíu mày một cái.
Phía ban tổ chức allstar chạy tới tìm Viên Kha. Mặc dù trợ lý đã phái người qua giải thích với người chủ trì, là Trình Tụ tiêu chảy vội đi nhà cầu, Viên Kha mới cuống quít xuống sân, thế nhưng phía ban tổ chức không tự mình liếc mắt nhìn, trong lòng dù sao vẫn không yên.
Ông chủ cười đem người qua loa, trong lòng lại tuông ra mồ hôi lạnh.
Phụ tá trở về, sắc mặt không được tốt: "Vẫn không được, mắt của Viên lão đại vẫn rất mơ hồ."
Ông chủ thoáng cái đã nóng nảy, cũng không quản bên ngoài có người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình hay không, trực tiếp đi phòng y tế. Tào Hi và Trình Tụ tự động đi theo phía sau ông ta.
Vị trí của phòng y tế cũng không hẻo lánh, mà các tuyển thủ ngôi sao cũng đã từ trên sân đi xuống, trong lối đi người đến người đi, tai mắt đông đảo. Ông chủ đột nhiên thả chậm bước chân, xoay người muốn ôm Trình Tụ, Tào Hi tay mắt lanh lẹ mà giành trước một bước.
Ông chủ kề vào tai bọn họ nói: "Đã nói cậu ta tiêu chảy, tôi mang cậu ta đi phòng y tế."
Trình Tụ gật đầu, thức thời mà nằm ở trên vai Tào Hi.
Tào Hi nhập kịch trong một giây, đau lòng mà vuốt ve sau lưng của y.
Đoàn người đến phòng y tế, gõ cửa một cái, phụ tá xác nhận người vào, mới mở cửa ra.
Viên Kha ngồi một mình ở trong phòng VIP, đang nhỏ thuốc vào mắt, trên mặt chảy đầy nước. Hắn ta cũng không lo, chỉ cố gắng muốn phân biệt cảnh vật trước mắt, còn thường lấy tay dụi mắt.
"Vẫn không thấy rõ lắm? Là thuốc mê chưa giải được, hay là những thứ khác..." Ông chủ có hơi không dám hỏi tiếp.
Bác sĩ đáp: "Trong cơ thể dường như còn có gì đó ảnh hưởng tới anh ta, tôi đang kiểm tra, nhưng cần một khoảng thời gian."
Ông chủ: "Nhanh nhất bao lâu?"
Bác sĩ: "Hai giờ."
Ông chủ nói quả quyết: "Chỉ có hai mươi phút."
Bác sĩ nhúng tay: "Vậy ông dẫn anh ta đi bệnh viện đi."
Một khi tới bệnh viện sẽ không chỉ là hai mươi phút.
Ông chủ bất chấp mọi thứ: "Vậy còn có những biện pháp khác hay không? Hoặc lại dùng ít thuốc gì đó?"
Bác sĩ: "Trên lý thuyết, tôi cũng không đề nghị bệnh nhân dùng thuốc bậy, anh ta là đấu thủ thi đấu, bất kể là một chút sai lầm gì cũng có thể hủy diệt kiếp sống chuyên nghiệp."
Ông chủ đã mở ra tính toán ở trong. Mấy năm nay, để Viên Kha ở lại, ông ta bỏ vốn rất nhiều, thế cho nên tiêu chuẩn của những liên đội khác chỉ có thể quanh quẩn ở giữa một trong hai đường. Nếu như lúc này đây mất đi Viên Kha, trong thời gian ngắn đối với vương quốc Hắc Sắc là một đả kích, nhưng suy nghĩ lâu dài, cũng là một cơ hội tốt để điều chỉnh kết cấu liên đội.
Cho nên, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải nắm lấy cuộc tranh tài này.
Ông chủ đem bác sĩ kéo ra ngoài thương lượng.
Nhìn hành động của ông ta, người ở nơi này còn có gì không hiểu.
Viên Kha trầm mặc.
Trình Tụ đột nhiên nói: "Còn nhớ rõ không? Trước đây tôi nói ở trên người chú ngửi được một mùi hương."
Viên Kha: "Cậu còn nhớ rõ là mùi hương gì không?"
Trình Tụ: "Nhớ, có chút giống hoa oải hương được ngâm qua nước đường nâu..."
Viên Kha không cách nào tưởng tượng.
Ngược lại bác sĩ đi tới đột nhiên nói: "Cậu đợi chút." Sau đó cầm lọ chất lỏng đi tới, mở nắp ra hỏi y, có phải thứ mùi này hay không.
Trình Tụ: "Có hơi giống, nhạt chút nữa."
Tào Hi lôi kéo Trình Tụ lui ra phía sau: "Đây là cái gì?"
Bác sĩ: "Có thể chế biến thành chất xúc tác dạng sương. Tôi biết nên làm như thế nào rồi."
Ông chủ thúc giục: "Vậy có phải rất nhanh hay không? Còn bao lâu nữa?"
"Hai mươi phút đi." Bác sĩ mang cái chai đi ra ngoài.
Trình Tụ và Tào Hi đi theo, gian phòng chỉ còn lại có hai người ông chủ và Viên Kha. Biểu cảm và giọng điệu của ông chủ lập tức thay đổi, chính là dáng vẻ Viên Kha thường thấy: "Cậu không cần lo lắng, cuộc tranh tài này coi như thua cũng không sao. Chỉ cần vương quốc Hắc Sắc có cậu ở đây, thì đều sẽ tốt lên." Ông ta vỗ vỗ vai Viên Kha, còn cổ vũ mà nhéo nhéo.
Trong lòng Viên Kha một mảnh lạnh giá. Phụ tá trước đó đã nói ông chủ để hắn ta dùng thuốc, hắn ta còn có thể lừa mình dối người mà cho rằng, là đang lo lắng thành tích của hắn ta, thế nhưng biểu hiểu lần này ở trước mặt hắn đã chứng minh được, thương nhân là thương nhân. Tất cả tình nghĩa, thân mật và khoan dung đều là nhìn ở trên phần thành tích. Cảm ơn hắn ta mấy năm nay mưa thuận gió hòa mà đi qua, không thì, có thể sớm bị người khác vứt bỏ ở trong góc xó.
Ông chủ thấy hắn ta không nói lời nào, biết trong lòng có vướng mắc, ngối xuống đối diện với hắn ta, nói lời thấm thía: "Chớ có trách tôi quá gấp, vương quốc Hắc Sắc nhiều anh em như thế, đều dựa vào hai người chúng ta chống đỡ. Nhất là khoản vay gần đây chúng ta mở phân bộ ở sao Thủ Đô, áp lực tài chính rất lớn, allstar lần này không cho có chút sơ xuất."
"Cậu yên tâm, Thương Cung ám toán cậu tôi tuyệt đối sẽ không buông tha. Mặc dù gã là tay anh chị của sao Đồng Tệ, thế nhưng tôi có biện pháp của tôi, tôi nhất định giúp cậu đem thù này báo! Cậu không cần lo."
Ông chủ nói lải nhải lầu bầu mà nói thật lâu, giọng nói trước sau như một như đào gan móc phổi ra.
Viên Kha nghĩ thầm: Bản thân nhiều năm vẫn một lòng một dạ đối với vương quốc Hắc Sắc, không phải là vì mị lực nhân cách của ông chủ, mà là bại bởi tài ăn nói của ông ta.
Bác sĩ điều phối thuốc xong, lại tiêm một mũi cho Viên Kha.
Dược hiệu không sản sinh tác dụng nhanh như vậy, Viên Kha nằm trên giường một lát.
Phía ban tổ chức giục ông chủ vài lần, ông chủ đều đẩy trở về. Chỉ cần Viên Kha bình yên vô sự, "nghĩa khí" của ông ta đã trở về toàn bộ rồi.
Năm phút đồng hồ sau, ông chủ thực sự kéo không nổi nữa, đang muốn tìm bác sĩ hỏi tình hình, Viên Kha đã cầm khăn mặt ướp nhẹp đi ra rồi.
"Thế nào?"
Một đám người vây quanh hắn ta.
Viên Kha nói nhàn nhạt: "Không sao."
Allstar tổng cộng chia làm ba trận, theo thứ tự là: Hỗn chiến của tất cả thành viên, đoàn đội chiến phân thành hai đội AB cùng với cá nhân chiến xếp hạng trên xuống.
Mở màn là náo nhiệt, hỗn chiến được tiến hành.
Thấy Viên Kha một lần nữa xuất hiện ở trên sân, khán giả đều dành cho tiếng hoan hô vang dội nhất.
Những tuyển thủ khác thấy Viên Kha nhịp chân vững vàng, sắc mặt thong dong, đều có chút thất vọng. Làm đối thủ cạnh tranh lớn nhất, hắn ta hiển nhiên là một trong những người không được hoan nghênh nhất.
Người chủ trì tuyên bố tuyển thủ bước vào sân thi đấu.
Nếu là hỗn chiến, sân bãi chiến đấu cần rất lớn, hội trường là chứa không hết. Chỉ có thể đưa bọn họ chuyển dời tới sân thi đấu chuyên nghiệp, sau đó dùng video ba chiều của tỉ lệ thu nhỏ tái hiện ở trong hội trường.
Khán giả sớm thành thói quen với loại cách thức này, gửi tới tuyển thủ với một tràn tiếng vỗ tay ủng hộ.
Khán giả may mắn theo tuyển thủ leo lên phi thuyền.
Trình Tụ là nhỏ tuổi nhất, tuyển thủ có quan hệ không tệ với Viên Kha còn chạy tới lo lắng y không chịu nổi.
Viên Kha cười nói: "Yên tâm, nhóc ta chịu đựng còn tốt hơn bất kỳ ai ở đây."
Nhìn hắn ta có lòng tin với mình như vậy, Trình Tụ biểu thị có chút thụ sủng nhược kinh, lén lút hỏi hắn ta: "Sao chú biết tôi chịu nổi?"
Viên Kha: "Nhóc đối với cơ giáp quen thuộc như vậy..."
"Tôi có thể chỉ biết lý luận." Trình Tụ đáp, "Lý lẽ lý luận và lý lẽ ứng dụng là hai việc khác nhau."
"Không sao, nếu như nhóc bất tỉnh, ta sẽ đem nhóc ôm đi ra ngoài."
Trình Tụ: "Ai ôm ai còn chưa nhất định đâu."
Viên Kha đem miệng y bụm lại, trễ một bước, có hơi đau khổ mà đáp: "Đừng lại phát huy công lực miệng quạ đen của nhóc nữa."
Trình Tụ nhớ tới đau khổ của hắn ta bị trước đó: "Tại sao Thường Cung muốn đối phó chú?"
Vừa nghĩ tới lúc trước mình bị hành động của Thường Cung mang tới cảm động, Viên Kha liền biết vậy chẳng làm: "Không biết, có thể bị người của đội khác mua chuộc rồi."
Trình Tụ: "Quan hệ của chúng ta chắc không có những người khác biết đâu nhỉ?"
Viên Kha hỏi: "Chúng ta có quan hệ gì không thể được người khác biết sao?"
Trình Tụ: "Tôi chỉ là muốn xác nhận một chút, chuyện hành lý bị trộm có liên lụy tới chú hay không."
Viên Kha cũng không dám khẳng định.
Phi thuyền dẫn bọn họ đến trong một tòa phế tích mô phỏng thành thành lớn.
Viên Kha: "Không nghĩ tới năm nay rút trúng tràng cảnh này."
Trình Tụ: "Không tốt?"
"Đối với người có thực lực mà nói, không có gì là không tốt cả." Viên Kha rất tự tin, "Phế tích thành lớn là tràng cảnh mới vừa xây dựng hoàn thành năm trước, tôi còn chưa từng tới."
Trình Tụ: "Lúc này chú chỉ cần thành thực mà thừa nhận không tốt là được rồi."
Hai người nói nói, đã đến cửa thành, cửa đặt một loạt cơ giáp căn bản. Người chủ trì tuyên bố quy tắc: "Tuyển thủ có thể thông qua tìm kiếm, cướp đoạt, đổi lấy mảnh vá cơ giáp làm của mình. Cơ giáp bị hao tổn thấp nhất chính là người thắng! Thời hạn là hai tiếng, hiện giờ, mọi người có thể ngồi lên cơ giáp, chuẩn bị bắt đầu!"
Viên Kha hỏi Trình Tụ: "Nhóc thích cơ giáp màu gì?"
Trình Tụ trả lời không chút do dự: "Màu bạc."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi là thiên sứ."
"..."
Trình Tụ: "Chú có thể chọn màu đen." Nếu là đại biểu của vương quốc Hắc Sắc, đương nhiên nên chọn màu đen.
Viên Kha cười rồi lắc đầu, sau đó chọn một cơ giáp màu bạc gần đó, mang Trình Tụ ngồi lên.
Bên trong khoang cơ giáp có hai vị trí, một là người thao tác, một là người quan sát. Thiết bị an toàn của người quan sát làm được vô cùng tốt, chẳng những có giây nịt an toàn, còn có l*иg bảo hộ.
Trình Tụ nhìn Viên Kha điều chỉnh độ cao của cần thao tác và chân đạp, hỏi: "Cái này nhỏ nhất có thể chỉnh nhỏ bao nhiêu?"
Viên Kha nhìn nhìn thân cao của y: "Lớn hơn nhóc một chút."
Bởi vì là cơ giáp thông dụng, cho nên không giống với cơ giáp định chế, là có thể điều chỉnh cao thấp lớn nhỏ, chẳng qua thân thể Trình Tụ thực sự quá mini, trừ phi là kiểu thiếu nhi hoặc định chế đặc biệt, không thì vẫn có chênh lệch lớn.
Trình Tụ phiền muộn. Từ sau khi nước phục sinh mất đi tác dụng, thân thể y đã vọt lên, mặc dù không nhiều lắm, nhưng là mang tới cho y chiều cao hi vọng, đáng tiếc, hi vọng này còn quá nhỏ yếu rồi.
Viên Kha: "Nhóc còn nhỏ, lại qua vài năm, chính là thế giới của một mình nhóc." Những lời này là thật lòng. Lý luận và ý thức trước mắt của Trình Tụ đều đã là đứng đầu đương thời, giả như lấy thời gian dài, loại cơ thể tố chất càng lên nữa, sợ rằng thực sự sẽ bắt đầu thời đại không đâu địch nổi. Hắn nghĩ có chút may mắn, may là tuổi tác của hai người có chênh lệch, không cần so đấu cùng một thời đại.
Cơ giáp ở dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, chia nhau bước vào phế tích thành lớn.
Theo một tiếng pháo vang, thi đấu chính thức bắt đầu.
Trình Tụ: "Chúng ta tìm một chỗ ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể thắng rồi."
Viên Kha: "Trước đây rất lâu, có không ít người có suy nghĩ giống nhóc."
"Không cần nói kết quả cho tôi nghe." Nếu là trước đây rất lâu, nghĩ lại nghĩ cũng biết kết quả của bọn họ cũng không tốt.
Nhưng Viên Kha còn nói tiếp: "Bọn họ bị quần đấu rồi."
Trình Tụ: "Vậy tôi ngủ một giấc, chú cố gắng lên."
Viên Kha có chút tiếc nuối: "Nhóc không xem thi đấu sao? Số lượng của khán giả may mắn rất hiếm, không nhìn rất lãng phí đó."
Trình Tụ từ chối: "Quy tắc nghe không thú vị."
"Quy tắc gì mới thú vị?"
"Chiến đấu!" Trình Tụ xoa tay.
Viên Kha: "Nhóc có thể xem thi đấu của trận thứ hai thứ ba."
"Tôi sắp đi học." Đây thật là lý do của trăm thử trăm trúng.
Viên Kha không lời chống đỡ. Đối với học sinh mà nói, đến trường mới là chuyện quan trọng nhất. Mà tuổi tác Trình Tụ cũng thực sự quá nhỏ, nhỏ tới mức hắn ta cũng không có ý mở miệng để y bỏ học làm việc.
Trình Tụ nói được thì làm được, nói đi ngủ, thì thực sự nghiêng đầu ngủ. Viên Kha mới đầu lái rất ổn, lẳng lặng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ tìm kiếm mảnh vá cơ giáp, thế nhưng tìm rồi tìm, hắn ta đã phát hiện mình bị người theo dõi. Hắn muốn dùng kỹ thuật chống theo dõi đem người thoát khỏi, lại trực tiếp bị bốn máy cơ giáp vây quanh rồi.
Bốn máy cơ giáp cũng không có sáo lộ* đi đòi phí bảo vệ hay nắm tóc nhổ nước miệng vân vân, bước lên đánh ngay. [Sáo lộ - 套路:nguyên bản là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt". (nguồn: Hoàng Đình Đình - Huang Tingting 黄婷婷 SNH48 Vietnam Fanpage)]
Viên Kha sử dụng "Bước chậm trong mây" bản cải tiến chạy ở giữa bốn người, còn thường thường phản kích một hai lần, thế nhưng, quân địch thực sự quá nhiều, hơn nữa mỗi người không kém, tới hai người đã quá rồi, huống chi là bốn người.
Viên Kha rất nhanh ở dưới thế bị động.
Chuyện càng tệ hơn, hắn ta phát hiện tay chân của mình bắt đầu tê dại hàng loạt, đường nhìn cũng có chút mơ hồ, cho dù có "Bước chậm trong mây", cũng tránh không thoát quyền cước của đối phương.
Một quyền quá sức, hắn ta bị đánh bay cả người ra ngoài, ngửa mặt nằm trên mặt đất, đầu còn đυ.ng nát một cánh cửa gỗ.
———
Chán hết biết hà, mới có 1 tuần mà dịch lại bùng phát rồi, đang tính mở cửa order xong lại phải đóng lại ẩn thân tiếp ;_;