Lão Tướng

Chương 48: Chờ đợi (hạ)

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt bên trong đảng Lợi Lợi cũng không giấu diếm được ánh mắt của hội trưởng, tiệc ăn mừng gần kết thúc, ông ta còn làm bộ lơ đãng mà thử một tí, Tào Hi cười híp mắt trả lời: "Quản lí tranh cử hợp đồng, vẫn cần có thời kỳ mài hợp."

Một tiếng "hợp đồng" đã giải thích rõ quan hệ của hai người.

Hội trưởng nói tới đó rồi dừng, lại nhắc nhở: "Nếu công nhân viên cũng là người một nhà có lẻ tốt hơn."

Tào Hi: "Đang bồi dưỡng."

Một thiếu niên không lớn bao nhiêu lại muốn bồi dưỡng một người trung niên làm việc vài thập niên có kinh nghiệm phong phú, hội trưởng nhịn không được nâng khóe miệng. Một người cao tuổi, độ khoan dung đối với những chuyện kỳ lạ ngạc nhiên trở nên rất cao. Ông ta rất nhanh thì tiếp nhận thiết định này: "Cậu cảm thấy Khâu Húc thế nào?"

Tào Hi không tiếc ca ngợi: "Chỉ nhận thức hai ngày ngắn ngủi, đã cảm nhận được nguyên nhân Hội trưởng trọng dụng anh ta rồi."

"Vậy qua giúp cậu đi." Hội trưởng đáp.

Tào Hi không chút che giấu giật mình của bản thân.

Hội trưởng: "Giờ muốn từ chối đã muốn rồi, vừa rồi cậu thừa nhận cậu ta dùng tốt."

Kinh ngạc qua đi, Tào Hi biểu đạt ra mừng rỡ: "Có thể để cho Hội trưởng nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, xem ra mị lực của tôi không nhỏ."

Hội trưởng gật đầu đáp: "Đúng thật không nhỏ. Ta đối với cậu, đối với đảng Lợi Lợi đều trao kỳ vọng cao, hi vọng thời gian tới các cậu đừng sẽ đi sai bước nhầm."

Trong lòng Tào Hi rùng mình. "Hi vọng thời gian tới các cậu đừng đi sai bước nhầm" là lời chúc tốt đẹp, "Hi vọng thời gian tới các cậu đừng "sẽ" đi sai bước nhầm" lại là một loại cảnh cáo vô hình. Xem ra, kiểu xuất thần hôm nay của Tào Khải Trí cũng không giấu diếm được ánh mắt cáo già của vị này.

Tiệc ăn mừng cử hành vô cùng thành công, mỗi dân điều sau này, đảng Lợi Lợi thoáng cái thêm chục nghìn vạn phiếu, lần đầu lật đổ đảng Khoa Triển, xếp hạng hai, có thể nói đánh một cú lật mình rất đẹp.

Ở lúc đảng Lợi Lợi mang chiến thắng trở về, Trình Tụ dẫn Tào Hi lặng yên từ sao Kim Tệ đi tới sao Đồng Tệ, tham quan thi đấu của Viên Kha.

Lý do của Trình Tụ rất chính đáng, vốn đồng ý cùng nhau xem thi đấu của vương quốc Hắc Sắc và Hỏa Chi Kiếm đã lỡ, thi đấu liên minh chuyên nghiệp all star đã tuyệt đối không thể bỏ qua.

[Nguyên cụm trên từ gốc là 职业联赛全明星赛. 8 chữ này khi tách ra thành 2 câu 4 chữ thì sẽ ra được 2 giải đấu khác nhau. Gồm giải đấu game LOL và giải đấu bóng rổ.

职业联赛: Được dịch từ tiếng Anh-Tencent League of Legends Pro League là cấp độ cao nhất của Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp tại Trung Quốc. Mùa đầu tiên của LPL là mùa xuân 2013. Ba người về đích cao nhất của giải đấu playoff nhận được giá thầu tự động cho Giải vô địch Liên minh huyền thoại thế giới.

全明星赛: Được dịch từ tiếng Anh-Trò chơi All-Star của Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia là một trò chơi triển lãm bóng rổ được tổ chức vào tháng 2 hàng năm bởi Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia, phù hợp với sự pha trộn của các cầu thủ ngôi sao của giải đấu, được hai cầu thủ soạn thảo với nhiều phiếu bầu nhất. Mỗi đội gồm 12 người, tổng cộng có 24 người.

Lời edit: mình nghĩ hai giải đấu này cũng là hai giải đấu khác nhau ở trong truyện luôn, có lẻ bà Bính mượn hai tên giải đấu này vô đây luôn. Tính edit all star thành toàn sao, mà nghe kỳ quá phải để tiếng Anh nghe cho sang tí.]

Từ sau khi trong lúc lơ đảng Trình Tụ thầm chấp nhận tiếng xưng hô "vợ" này, cưng chìu của Tào Hi đối với y đã đến mức kẻ khác giận sôi, coi như là nhìn Viên Kha "không vừa mắt", cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của hắn, hoàn toàn nhận lời.

Hai người đời trước phần lớn thời giờ đều là ở dưới sự bảo vệ của vệ sĩ và cảnh vệ mà ra ra vào vào, cao điệu lại không tự do, thật vất vả được làm người thường một lần, đương nhiên nắm chặt thời gian hưởng thụ.

Vương Long, Trương Dưỡng Hối bị lệnh cưỡng chế từ sáng thành tối, lén lút theo sau, không có tình huống đặc biệt không được vào kính.

Sao Đồng Tệ là đại bản doanh của vương quốc Hắc Sắc, cũng là sân thi đấu mùa thu của liên minh chuyên nghiệp all star, cứ mỗi tháng tám, du khách nối liền không dứt, bất kể là vé táu, vé vào cửa đều là một vé khó cầu. Chẳng qua Trình Tụ ở trước khi lên đường đã liên lạc Viên Kha trước, bất kể là vé tàu, vé vào cửa hay là phòng nghỉ, đều được chuẩn bị rất đầy đủ. Dùng lời nói của Viên Kha: "Đem bản thân mang tới là được rồi."

Sau đó, Tào Hi và Trình Tụ đã thực sự chỉ mang theo bản thân tới —— hành lý bị trộm rồi. Trong nháy mắt phát hiện bị trộm, đầu của hai người đều xuất hiện không thể tin nổi trong chóp mắt. Đường đường Phụ tá trưởng Tinh quốc, đường đường Thượng tướng Thất tinh Tinh quốc, lại không lo được hành lý của mình, nói ra, quả thực không mặt mũi nào đối mặt với cha mẹ già.

Phát hiện tình huống không đúng, Vương Long và Trương Dưỡng Hối đều xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, nhưng cũng không cách nào cứu vãn được hành lý biến mất ở biển người mênh mông.

Vương Long an ủi hai người: "Trị an của sao Đồng Tệ loạn hơn những nơi khác một chút."

Trình Tụ: "Đừng nói những chuyện vô ích này, cứ nói thẳng bao lâu có thể tìm trở về đi."

Vương Long rất khó xử: "Ở đây không phải tinh hệ Trung Ương."

Trình Tụ trừng lớn đôi mắt "thiên chân vô tà", tràn đầy hy vọng mà nhìn hắn ta: "Cho nên thời gian phải lâu một chút?"

Trương Dưỡng Hối nói giọng điệu bình thường: "Đúng vậy, có thể phải vài chục năm."

Trình Tụ: "Sau vài chục năm có thể tìm về, nghe thật thần kỳ. Chẳng lẽ tên trộm trực tiếp đem hành lý của chúng tôi viết vào trong di sản, sau đó thì cho chúng tôi biết mà đi kế thừa ư."

Trương Dưỡng Hối nói lời thấm thía: "Có hi vọng dù sao vẫn tốt hơn không có hi vọng."

Trông cậy vào bọn họ là không trông cậy nổi rồi, Trình Tụ phải đem hi vọng ký gởi lên trên người Viên Kha. Đồ đạc trong hành lý còn chưa tính, thế nhưng bài tập ở nhà đã làm hơn phân nửa nhất định phải lấy về! Đối xử với một học sinh Cao trung có tuổi tác của học sinh Sơ trung, quả thực không thể tha thứ.

Tào Hi suy nghĩ một lát: "Tôi càng hi vọng cầm lại máy tính của tôi." Bên trong chẳng những có phân tích mấy năm nay của hắn đối với gần trăm năm lịch sử, còn có phần cảm tưởng của Chính sách Di dân tinh. Thà rằng hủy bỏ, cũng không hi vọng rơi vào trong tay người khác. Đương nhiên, nếu như có thể lấy lại bài tập nghỉ hè hoàn hảo không tổn hao gì thì càng tốt.

Viên Kha sau khi nhận được tin tức liền chạy tới rất nhanh. Nhìn một thiếu niên nhỏ và một thiếu niên không lớn không nhỏ, anh ta cảm giác được trách nhiệm lớn của bản thân, nghiêm túc hỏi thăm quá trình thất lạc hành lý.

Trình Tụ trả lời trước: "Lúc rời thuyền, có người sang giúp đẩy hành lý, sau đó hành lý được đẩy đi. Tôi từng quan sát, bến cảng tổng cộng có ba lối ra thường dùng, hai lối ra khẩn cấp, một lối ra thượng khách. Loại bỏ hai lối ra, giữa ba lối ra thường dùng, một cái kế trạm dừng xe buýt và xe taxi, giao thông ùng tắt, có cảnh sát giữ gìn trật tự, gã cũng sẽ không đi. Một lối đi là nhân viên công tác bến cảng thường ra vào, một là nơi xe riêng ra vào đưa đón, gã hẳn sẽ đi hai lối đi này. Hành lý của hai chúng tôi không lớn, coi như là ô tô hai người ngồi cũng có thể dễ dàng rinh lên, sau khi gã lấy đi có thể không rời đi ngay mà tra xem có còn người bị hại khác hay không."

Tào Hi nói bổ sung: "Giới tính nam, tuổi tác ở khoảng mười tám tuổi tới hai mươi bốn tuổi, thân cao chừng một mét tám, thể trọng ở trên dưới sáu mươi kg, tóc hơi nóng, có viêm mũi, có bạn gái cố định hoặc bạn giường. Lúc xảy ra án giữa ba giờ chiều ba mươi tới bốn mươi lăm, có đồng bọn."

"..." Viên Kha nói, "Các cậu rốt cuộc là bị trộm đi thế nào?" Đây chẳng phải đã là toàn bộ hướng đi của máy theo dõi rồi sao?

Tào Hi và Trình Tụ đều không lời chống đỡ. Bọn họ có bản năng của quan sát, nhưng không có cảnh giác thông thường.

Trình Tụ: "Chúng tôi từng báo cảnh sát rồi."

Viên Kha đoán được kết quả: "Hàng năm lúc này, sao Đồng Tệ sẽ triệu tập cảnh sát ở sân thi đấu đợi lệnh. Nhân viên bến cảng cũng sẽ bị điều đi, chắc chắn thiếu nhân thủ nghiêm trọng, cho nhóc tối đa là vài hồ sơ, cũng chẳng ai nghiêm túc kiểm tra cả."

Trình Tụ: "Đi sân thi đấu đợi lệnh?"

Viên Kha: "Lúc đánh liên minh, fan ủng hộ đội liên minh, lúc đánh Star game, fan sẽ toàn lức ủng hộ đấu thủ Star game mình thích. Mấy năm này, tỷ số lưu động của đấu thủ rất cao, cho nên, hiện giờ độ trung thành của fan đối với đấu thủ càng cao. All star cũng không còn là thi đấu biểu diễn mang tính chất tiêu khiển nữa, thách tích của đấu thủ all star sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thứ hạng đấu thủ của quý đó."

Trình Tụ gật đầu: "Hiện giờ tôi đã hiểu rõ chú có nhiều lợi hại rồi. Như vậy, ngài Viên lợi hại, hành lý của chúng tôi rốt cuộc có thể tìm về hay không?"

Để xem thi đấu của mình, hai thiếu niến nghìn dặm xa xôi mà chạy tới, giờ lại bị mất hành lý, bản thân về tình về lý cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi, chuyện này Viên Kha thật sự có chút biện pháp.

Hắn ta dẫn người tới khách sạn ở trước, sau đó thì tìm ông chủ của vương quốc Hắc Sắc.

Ở trong hoàn cảnh nhòi nhét mật độ cao không cố định của chuyên ngành cơ giáp, tình trường của hắn phải khiến người khác sợ hãi than. Xuất đạo đến nay, một mực vì vương quốc Hắc Sắc phục vụ, vương quốc Hắc Sắc đem đãi ngộ hắn phù hợp với thị trường, từ không bạc đãi hắn ta là một mặt, ông chủ thái độ làm người trượng nghĩa dễ nói chuyện cũng là một nguyên nhân lớn.

Quả nhiên, sau khi nghe nói tình huống của hắn ta, ông chủ không nói hai lời đã đồng ý, nửa giờ sau đã cho câu trả lời. Ông ta nói, chuyện không khó làm, đối phương trả lời rõ ràng là có thể, nhưng đối phương là fan của Viên Kha, muốn bản thân đi một chuyến.

Loại chuyện này Viên Kha gặp rất nhiều rồi, hoàn toàn không để ở trong lòng, ngược lại Trình Tụ lo lắng tới Viên Kha có thi đấu vào buổi tối, đề nghị hắn ta không cần phải gấp, cho dù tìm được đồ rồi, lấy sớm lấy trễ cũng là lấy.

Viên Kha cười đáp: "Liên minh chuyên nghiệp all star có thể dẫn theo khán giả tham dự, tôi đã thay nhóc báo danh rồi. Đến lúc đó nhóc cùng tôi đi vào cơ giáp, lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, nhóc sẽ thay tôi ra trận."

Trình Tụ: "Đột nhiên có chút kỳ vọng chú xảy ra chuyện gì đó thì sao giờ?"

Tào Hi lặng lẽ mà suy tính loại tình huống này, bản thân nên là ghen ngoài sáng hay là ghen ngầm.

Nói đùa chung quy là nói đùa, Viên Kha lúc đến nơi hẹn, hai người vẫn là cùng đi theo. Đối phương rất khách sáo, nhìn qua chính là fan chân chính, muốn kí tên và chụp ảnh chung, sau khi trả hành lý, còn nói xin lỗi với Tào Hi và Trình Tụ.

Tào Hi đã kiểm tra máy tính, xác định không ai động tới mới yên tâm.

Trình Tụ cầm sách bài tập nghỉ hè có chút tiếc nuối, nói với đối phương: "Đàn em của chú sau khi trộm đi rồi thì không có tí ham muốn viết cho xong à? Hay là muốn tăng mạnh tố chất giáo dục hả."

Đối phương liên tục gật đầu, đồng thời nhiệt liệt mời bọn họ ăn bữa cơm xin lỗi.

Viên Kha từ chối uyển chuyển, không chỉ không ăn cơm, ngay cả trà của đối phương rót nửa ngày cũng không đυ.ng. Trong miệng hắn ta đỉnh đạc, coi như không đem lần đi gặp mặt này để trong lòng, kỳ thực trong lòng vẫn là rất hiểu rõ.

Đối phương khuyên nửa ngày không khuyên được, đành phải tự mình lôi kéo tay của hắn ta đưa tới cửa.

Lúc gần đi, đối phương còn vì hắn ta cố gắng cổ vũ, cầu nguyện hắn ta ngày hôm nay mở cờ là đánh thắng. Viên Kha thực sự áy náy, tặng gã một tấm vé vào cửa, đối phương cảm động đến mức gần như muốn xỉu luôn.

Thật vất vả từ trong nhiệt tình của người này giải thoát ra, Viên Kha dẫn Trình Tụ và Tào Hi chạy như bay mà rời đi.

Trình Tụ đi theo bên cạnh người Viên Kha, mũi giật giật, cảm thấy hình như ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt: "Người nọ xịt nước hoa?"

Viên Kha: "Không có."

Trình Tụ xít lại gần hắn ngửi ngửi, bị Tào Hi kéo ra. Trình Tụ nói: "Trên người chú hình như có mùi thơm."

Viên Kha ngửi trái ngửi phải: "Không có."

Trình Tụ tìm không được ngọn nguồn, cho là mùi thơm trên đường bị gió nhẹ thổi qua, cũng không tra đến cùng, nhưng đến buổi tối một phút chốc trước thi dấu, lúc đấu thủ và khán giả may mắn phải ra mắt sân thi đấu, hậu quả xấu xuất hiện.

Viên Kha sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một chút máu cũng không có, trán còn đổ mồ hôi lạnh.

"Chú sao thế?" Trình Tụ đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn ta.

Viên Kha cười khổ: "Bị miệng quạ đen của nhóc nói trúng rồi."

———

Dịch đang trở lại rồi, ai ở HN nhớ chú ý sức khỏe nhaaaa~~