Tâm tình Tô Phong cực kỳ khẩn trương, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện bản thân không bị phát hiện.
Chỉ là thanh âm kia vẫn càng ngày càng gần.
Tô Phong theo bản năng bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có vũ khí nào có thể dùng để công kích hay không, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện xung quanh trừ bỏ lúa mạch, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.
"Chắc chắn người phụ nữ kia đang ở gần đây, thằng nhóc cứng đầu vừa rồi nhìn thấy cô ta chạy về hướng này, bên này ngoại trừ mạch địa thì không có bất kỳ cái gì, hiện tại không nhìn thấy người, chắc chắn là trốn vào chỗ lúa mạch, chúng ta vào chỗ lúa mạch tìm xem, chắc chắn có thể tìm được." Tô Phong nghe được âm thanh thô thiển của người kia nói như vậy, mà những người khác cũng sôi nổi tán đồng, đi đến chỗ lúa mạch.
"Mẹ nó, người phụ nữ hư hỏng này, đừng để tao bắt được cô ta, bằng không tao sẽ dùng côn ŧᏂịŧ hai mươi centimet này làm chết cô ta!"
"Ha ha, đây làm sao có thể là phụ nữ trong thành phố được, đi vào nông thôn không hề chạy, nhìn da thịt non mịn của cô ta, chắc chắn là chưa từng chịu khổ, lớn lên còn thật sự rất xinh đẹp, trước kia tao còn cảm thấy bông hoa trong thôn đã đẹp lắm rồi, nào biết người phụ nữ từ trong thành phố tới còn xinh đẹp hơn so với cô ta nhiều, lần đầu tiên tao nhìn thấy, côn ŧᏂịŧ lập tức cứng, hận không thể đem cô ta ấn ở trên mặt đất trực tiếp làm."
"Đúng vậy, người phụ nữ kia lớn lên thật sự rất xinh đẹp, hắc hắc hắc, đợi khi tìm được bọn mày nhẹ nhàng với cô ta chút, đừng đem người ta dọa chạy mất, làm gì có người phụ nữ nào là không yêu côn ŧᏂịŧ lớn, chờ bọn mày làm nhiều hơn một chút, sợ là đến khi đó đuổi cô ta đi, cô ta cũng sẽ không chịu đi!"
Lời nói của nhóm người này càng lúc càng hạ lưu bỉ ổi, Tô Phong nghe xong, trong lòng vừa cảm thấy chán ghét cũng cảm thấy rất sợ hãi, không gian ở mạch địa có thể trốn càng ngày càng nhỏ, chỉ sợ qua một lát là đám kia người đã tìm được mình, vậy phải làm sao bây giờ, không được, bản thân cô không thể ngồi chờ chết được, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ bị tìm thấy, còn không bằng đợi chút nữa nhân cơ hội chạy trốn, có khả năng còn có thể có đường sống.
Quyết định xong, Tô Phong liếc nhóm người này, thấy có một cái khe hở đứng lên có thể chạy, mắt thấy những người đó dường như không để ý đến chỗ này, thế nhưng một cái cũng chưa tìm cô, mà cô lúc cô vừa chạy ra khỏi đồng ruộng, bên cạnh lại là đột nhiên xuất hiện một bóng người bên dưới lúa mạch đánh ngất cô ngã trên mặt đất.