Chương 4Gương mặt Lý Kiều vẫn lạnh nhạt, đạm nhiên như vậy, giống như khinh thường nhìn cô, nói một chữ "bán" thì đi mất.
Vì thế Tô Phong đã bị bán đến cái thôn trang tên là "Lý thôn" trên núi non xa xôi hiểm trở này.
Tô Phong cũng không có ngốc, trong một khắc nhìn thấy Lý Kiều cô đã hiểu rõ chuyện của mấy ngày nay cô gặp phải là do ai ban tặng, mà những ánh mắt ghê tởm của những người nhà quê dính lên người cô, cũng khiến Tô Phong hiểu ra bọn họ có ý định gì với mình, thật ra cô không nghĩ mình sẽ thật sự làm một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho đám nhà quê bẩn thỉu ở chỗ này, cô phải trở về thành phố A nữa, cô phải đi trả thù Lý Kiều cùng Tô Lệ!
Nhưng mà cô cũng chỉ là một đứa con gái yếu đuối, chân yếu tay mềm, tay chân lại bị dây thừng buộc chặt, căn bản cũng không chạy trốn được.
Vì thế Tô Phong đành phải chịu đựng sự ghê tởm, giả bộ bản thân đã hoàn toàn khuất phục, sau đó dùng sắc dụ người trông giữ cô, khẩu giao cho anh ta một lúc, sau đó nói với anh ta cởi dây thừng trên tay mình ra, ý bảo để chính mình sẽ dùng tay hầu hạ anh, để người đối diện giải thoát cho hai cánh tay của mình.
Sau đó Tô Phong dùng tay loát giúp người nhà quê lôi thôi kia một lát, lại không nghĩ tới người kia vậy mà lúc chuẩn bị phóng thích thì ấn Tô Phong xuống, bắn lên mặt cô!
Bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thối hoắc bắn lên mặt, gương mặt Tô Phong tức đến mức vặn vẹo, nhưng mà cô đánh không lại người kia, chỉ đành kiềm chế tâm tư, miễn cưỡng mỉm cười để lấy lòng đối phương.
Cái người nhà quê kia lúc này mới vừa lòng rời đi.
Đúng lúc này, Tô Phong tìm được một khối đá sắc nhọn, cầm lên cắt đứt dây thừng trên chân mình, lúc này mới có thể trốn thoát.
Nhưng mà cô chạy trốn không được bao lâu thì đã bị bọn họ phát hiện, Tô Phong hoảng hốt vì cô vậy mà lại chạy tới một chỗ trống trải không có nơi ẩn nấp, phía sau còn truyền tới tiếng hô hào của những người đàn ông kia, Tô Phong bị buộc đến mức bất đắc dĩ, chỉ có thể trốn sau chỗ lúa kia, chỉ mong những người đó không lục soát nơi này mà đi qua chỗ khác.
Nhưng mà nguyện vọng của Tô Phong không thể thực hiện được.
Tiếng người từ phía xa vọng lại càng ngày càng gần, Tô Phong cũng có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của những người đó, còn phun nước miếng lên mặt đất, còn nói lát nữa bắt được cô, nhất định sẽ hung hăng làm chết cô, làm đến mức cô không dám chạy nữa.