Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 27: Nguy hiểm.

Lâm Thu Thạch cứ như là nghe lầm, Thanh Tiêu bị bắt cóc bởi Hồng Thiện, nhưng cô với lão già kia thì có liên quan gì với nhau chứ?

“Cậu có nhầm không, vì sao?”

Duẫn Khải Trạch thở hắt ra một hơi, bình tĩnh đáp.

“Không nhầm, lão ta chính là muốn bắt cô ấy vì muốn nhằm vào tôi!”

Lâm Thu Thạch ngừng một chút, sau đó hiểu ra tất cả, anh ta vội khuyên.

“Nếu cậu đã biết như thế vì sao còn gấp gáp tìm kiếm cô ấy? Cậu có thể cho người làm bí mật rồi giúp cô ấy trốn thoát, nhưng cậu lại cố tình muốn làm kinh động đến lão già kia, cậu thật sự xem trọng Thanh Tiêu đến mức không lo lắng gì cho bản thân à?”

Một cô gái tiếp rượu nhưng lại có thể câu mất kẻ thích ăn chơi trác táng như Duẫn Khải Trạch, hắn ta thật sự động lòng rồi sao?

Duẫn Khải Trạch chỉ cười, nói.

“Tôi mà cần phải luồn cúi tránh né lão già đó à, tôi cứ làm lớn, chứ huy động người tìm rùm beng như thế đấy, lão già đó không phải thích xem bộ dáng cuống cuồng đó của tôi sao, tôi chính là muốn gã toại nguyện.”

Sau đó, đến lúc gã chết không nhắm mắt, cuộc đời nhàm chán ấy của gã cũng chẳng còn tâm nguyện gì, chẳng phải hắn đang làm tốt hay sao?

“Cậu biết làm như thế thì cả cậu và Thanh Tiêu đều gặp nguy hiểm, cậu không chịu nghĩ lại một chút nào sao? ”

“Với cá tính của Hồng Thiện, nếu tôi không để lộ ra sự quan tâm của tôi dành cho Thanh Tiêu, cậu nghĩ rằng lão già đó sẽ giữ lại một con cờ vô dụng như cô ấy sao?”

Giọng nói của Duẫn Khải Trạch hơi run, bởi vì hắn biết quá rõ mánh khóe của lão già đó cho nên so với việc bị nắm thóp, hắn càng lo cho an toàn của Thanh Tiêu hơn.

“Chuyện này tôi là người trong cuộc nên có thể hiểu rõ, cậu không cần lo cho tôi, tôi biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì. Tiếp tục cho người tìm kiếm, tôi cũng sẽ nhanh chóng đi đến đó.”

Duẫn Khải Trạch bỏ lại một câu sau đó liền nhanh chóng khoác áo ngoài, lấy chìa khóa xe ở trên bàn.

Lâm Thu Thạch ở bên kia đầu dây nghe được âm thanh lách cách đó không khỏi sửng sốt.

Duẫn Khải Trạch muốn đích thân đi đến bến cảng đó đấy à?

“Cậu thật sự muốn đi tìm Thanh tiêu đến như thế sao? Cũng chỉ là một lời cá cược, cậu cũng không cần liều mình như thế.”

Bước chân đi đến của của Duẫn Khải Trạch khựng lại, hắn biết chứ, còn biết rõ là đằng khác. Mối quan hệ của hai người được tạo lập bằng toan tính, dựa trên một lời cá cược vô thưởng vô phạt.

Duẫn Khải Trạch đáng lẽ không nên lún sâu vào việc này, nó không mang lại ích lợi cho hắn mà chính hắn còn có nguy cơ gặp phải nguy hiểm không đáng có.

Một người thông minh nhạy bén như Duẫn Khải Trạch làm sao không lường trước được, lý trí mách bảo hắn nên nghe theo lời mà Lâm Thu Thạch nói, cứ phân phó cho người dưới trướng tìm kiếm Thanh tiêu là được rồi, hắn chẳng cần nhúng tay vào vũng nước đυ.c này.

Nhưng trong lòng hắn lại bất an, đứng ngồi không yên, mỗi phút mỗi giây trôi qua mà tin tức của Thanh tiêu vẫn như đá chìm đáy bể.

Hắn cảm thấy bức bối, không thể cứ ngồi chờ như thế mãi.

Duẫn Khải Trạch mở cửa, hắn đi xuống lầu lấy xe, bước chân có phần vội vã, nhưng giọng nói truyền qua điện thoại lại được che giấu kỹ càng.

Duẫn Khải Trạch không muốn bất kì ai biết được hắn đang lo lắng cho Thanh Tiêu đến nhường nào.

“Người mà Duẫn Khải Trạch này đã nhắm đến, tôi chưa chơi đã thì bất kì ai cũng đừng mong đυ.ng vào.”

Cho dù là chỉ làm cho cô rơi mất một sợi tóc, hắn cũng phải khiến lão già Hồng thiện trả giá đắt.

Duẫn Khải Trạch nói xong liền ngắt máy, hắn ghim chìa khóa vào, khởi động máy rồi đạp chân ga thật mạnh. Chiếc xe đen trong màn đêm lao băng băng về phía ngoại ô, nơi bến cảng lớn nhất của thành phố.



Đã hơn bốn giờ sáng.

Thanh Tiêu từ trong ác mộng tỉnh lại, hai mắt đỏ hoe, cả đầu ướt đẫm mồ hôi.

Trong cơn mơ ấy, cô nhìn thấy bản thân mình đang bị trói chặt, trước mặt cô là bóng dáng cao lớn của Duẫn Khải Trạch cùng vô số bóng đen đang bao lấy hắn.

Hắn đưa mắt nhìn cô, sau đó nở nụ cười. Cô đã vô cùng vui mừng mà nhìn hắn, sau đó giang hai tay bị trói chặt về hướng người ấy, khẽ nói.

“Anh đến rồi, anh đến để cứu tôi đúng không?”

Sau đó nụ cười trên môi Duẫn Khải Trạch vụt tắt, ánh mắt của hắn nhìn cô biến đổi, lạnh lẽo và khát máu hệt như ác quỷ bò từ địa ngục lên.

Thanh Tiêu còn chưa hết bàng hoàng, bên thái dương đã chạm phải một vật lành lạnh.

Là họng súng đen ngòm, chính Duẫn Khải Trạch là người cầm khẩu súng ấy, chĩa về phía cô.

Hắn cười sằng sặc vài tiếng, cơ thể của cô liền vô thức mà run lên. Hắn đợi cho cơn tuyệt vọng của cô dâng lên cao, sau đó thích thú mà nói.

“Thanh Tiêu, cô chết đi thì vui biết mấy.”

Ngón tay hắn bóp cò, một tiếng đoàng kinh thiên động địa ấy đánh thức giấc mộng hoang đường kia, nhanh chóng kéo Thanh Tiêu về lại hiện thực.

Thanh Tiêu nhíu mày, sau khi xác nhận bản thân vẫn còn đầy đủ nguyên vẹn, tim trong ngực vẫn đập như bình thường, cô mới thả lỏng mà thở hắt ra một hơi.

Chỉ là một giấc mơ mà thôi, không được sợ hãi, cô đã tự trấn an bản thân mình như thế.

Nhưng trong lòng cô lại bất giác mà khó chịu, chỉ cần nghĩ đến việc Duẫn Khải Trạch đứng đối diện giơ súng về phía mình, dù chỉ là mơ thôi tim cô cũng đau nhói lên.

Thanh Tiêu không biết mình bị nhốt ở cái nơi tối tăm này bao lâu rồi, lúc cô nheo mắt nhìn về phía cửa sổ chợt thấy một màu vàng nhạt hắt lên.

Đợi thêm thêm một lúc nữa, có tia nắng ấm lọt qua khe cửa chiếu vào phòng, rọi cho không gian tối tăm ấy một chút ánh sáng yếu ớt.

Bình minh đã lên rồi, cũng chẳng biết được cô có thể nhìn mặt trời mọc, đón những tia nắng yếu ớt này được thêm bao nhiêu ngày nữa.

Thanh Tiêu nghĩ đến đó vừa thấy chua xót, lại dâng lên cảm giác không cam lòng.

Mạng sống này vốn là của cô, vì sao người khác muốn lấy liền có thể lấy đi một cách dễ dàng như thế, cô không thể cứ ngồi đây chờ người đến cứu, càng không để bản thân vật vã rồi đếm ngày chết.

Cô phải thoát ra nơi này, cô phải trốn đi, càng nhanh càng tốt!

Cho dù chỉ còn một hy vọng sống mong manh cô cũng quyết không từ bỏ.

Thanh Tiêu vừa nghĩ đến đó, cảm giác choáng váng mỏi mệt liền bị xua tan, cô nhìn ngó xung quanh một trận, phát hiện những kẻ canh gác đã vội đi ăn, xung quanh không gian này chỉ còn một mình cô.

Thanh Tiêu vội chúi người ngã nhào về phía trước, cô mang một thân bị trói từ tay đến chân nhích gần về phía khung cửa sổ nhỏ ấy. Ban nãy khi nắng vừa chiếu lên, cô nhìn thấy được một mảnh thủy tinh được đặt sát góc của sổ, nếu lấy được nó cô nhất định có thể cắt dây và thoát ra.

Thanh Tiêu lăn người đến mức đυ.ng vào vách tường, sau đó cô đưa hay tay bị trói của mình lên cao, trong nghịch cảnh khôn cùng, cô lại được thần may mắn thương xót lấy một lần, khi ngón tay cô vừa đưa đến đã vừa vặn lấy được mảnh thủy tinh. Thanh Tiêu thở phào, cô gấp rút dùng phần sắc nhọn nhất của mảnh cà mạnh vào phần dây thừng chắc chắn. Thời gian trôi qua rất lâu, từng sợi nhỏ bện thành dây thừng đứt dần, cô một bên cởi trói, một bên cố gắng lắng nghe tiếng bước chân ở ngoài.

Còn chưa qua nửa tiếng, ngón tay của cô đã mỏi nhừ, mồ hôi trên thái dương Thanh Tiêu thuận thế mà rơi xuống không ngừng.

Nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa, bọn họ sắp trở về rồi!

Thanh Tiêu vội vã cắt phần còn sót lại của dây thừng, nhưng không may mảnh thủy tinh ấy lại sượt qua tay cô, Thanh Tiêu nhíu mày, đến khi phát hiện vết cắt đã quá muộn.

Lòng bàn tay của cô bị rạch một đường dài, chảy đầy máu tươi.

“Không được, không thể ngừng.”

Thanh Tiêu tự nhủ với mình, cho dù bản thân cô đang đau đến chóng cả mặt, nhưng nhất quyết không buông bỏ ý niệm sống đang sinh sôi trong cơ thể mình. Qua thêm một thời gian nữa, cuối cùng cô cũng giải thoát được cho hai tay của bản thân. Cô không hề ngưng lại nghỉ ngơi, mặc cho hai tay đã cứng đờ mất cả cảm giác.

Tiếp tục cắt đi phần dây thừng đang quấn chặt hai chân của mình, không ngừng, tuyệt đối không được ngừng!

Trong đầu Thanh Tiêu chạy đi chạy lại dòng chữ ấy, cô mím chặt môi, trong ánh mắt hiện lên biết bao nhiêu là kiên trì, sau cùng những quyết tâm nỗ lực của cô, tay chân của Thanh Tiêu đã được giải thoát khỏi dây trói.

Thanh Tiêu mừng rỡ một trận, cô vội vàng đứng lên, vừa quay người, mi tâm đã chạm phải một vật lạnh lẽo.

Là súng.