Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 26: Bắt cóc (2)

Thanh Tiêu bị người đánh ngất, lúc tỉnh dậy, trước mắt cô đã là một nơi xa lạ.

Cô uể oải mở mắt, phát hiện tay chân đã bị trói chặt, nơi này không có một bóng người, xung quanh có vô số thùng chất hàng xếp ngổn ngang.

Cô nhíu mày, cổ xoay xoa vài cái, cảm giác đau đớn sau gáy cuối cùng cũng được giảm bớt, đang lúc lục lại trong trí nhớ xem rằng nơi này cô đã từng nhìn thấy qua lần nào chưa thì bên ngoài buồng bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Tim trong ngực Thanh Tiêu như muốn nhảy ra ngoài, cô vội vàng nhắm chặt mắt, giả vờ như đang ngủ, chưa được hai phút tiếng bước chân đã đến ngay bên cạnh cô.

Thanh Tiêu phải cố gắng bấm tay mình mới ngăn được cơn run rẩy đang chạy dọc sống lưng, có một bàn tay đưa đến sờ vào mặt Thanh Tiêu, cô vội nghiến chặt răng.

Gã ta nâng cằm cô lật qua lật lại xem xét, sau đó nhíu mày không vui. Giọng nói khàn khàn của gã ta vang vọng trên đỉnh đầu cô.

“Sao con nhỏ này ngủ lâu thế? Mày đánh mạnh lắm à?”

Gã đàn ông cầm dao dí vào người Thanh tiêu lúc trước nghe nói thế liền không vui, gã chậc lưỡi.

“Không có, cũng tại nó yếu thôi, cứ mặc nó, dù sao ông chủ không cần người sống.”

Nghe thế tên đầu sỏ liền không vui mà hừ một tiếng.

“Lão già đấy cho tiền chúng ta xong lại bắt tụi này canh cái của nợ như thế kia, lỡ như mà bạn trai nó biết chúng ta làm thì không xong đâu.”

Gã bắt cóc nghe thế cũng hơi sờ sợ, lắm bắp hỏi lại.

“Vậy… chúng ta tính sao đây?”

“Thì giữ nó cho chặt, cùng lắm thì gϊếŧ người diệt khẩu, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, nếu để cho con cáo già Duẫn Khải Trạch biết, chúng ra liền xác định xong đời.”

Cái tên Duẫn Khải Trạch được vang lên, đến Thanh Tiêu đang vờ ngủ cũng lấy làm kinh ngạc.

Bạn trai của cô trong lời nói của hai gã đàn ông này, chính là Duẫn Khải Trạch sao?

Thế những cô và hắn làm gì có loại quan hệ đấy? Có phải họ đã hiểu lầm mà bắt nhầm người rồi không.

Chẳng đợi cho cô có thời gian xác minh sự thật kia, họ đã tự động nói ra hết.

“Lão già đó cũng quá ngu ngốc rồi, lấy con nhỏ này uy hϊếp Duẫn Khải Trạch. Lão muốn trả thì cho con trai gã thì cũng nên chọn cách thông minh khác chứ, tên ngựa đực như Duẫn Khải Trạch mà lại sẵn sàng xả thân cứu ai sao? Hắn trọng cái mạng của hắn còn hơn cả gia tài bạc vạn kia, làm lý gì lại phải đi cứu một kẻ như đứa con gái này.”

Vừa nhìn liền biết là một người xinh đẹp nhưng quê mùa, quần áo trên người Thanh Tiêu cũng là loại rẻ tiền, không hề giống với cách đối đãi của Duẫn Khải Trạch đối với những người hắn cặp kè lúc cũ.

Cho nên nói không chừng Duẫn Khải Trạch chỉ hứng thú với loại cỏ non này vài ba ngày rồi lại chán, để hắn phải lấy mạng ra đặt cược cứu người, nói cứ như là mấy truyện cổ tích màu hồng ấy nhỉ.

Gã đàn ông cầm đầu nói xong liền thở dài, lẩm bẩm: “Xem ra cái mạng của con nhỏ này không kéo đài được vài ngày, xui cho nó dính phải đứa phiền phức như Duẫn Khải Trạch.”

“Ầy, tụi mình cũng hết cách, chứ thả nó ra nó liền báo cảnh sát để gông đầu chúng ta, chi bằng cứ gϊếŧ cho rồi, dù sao tao biết gia cảnh của đứa này không tốt, không thể kiện cáo hay làm rùm beng lên được đâu.”

Thanh Tiêu nghe được tất cả những lời nói kia, một phút ngắn ngủi như thế nhưng cô đã phải bước qua quá nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.

Từ ngạc nhiên rồi ngỡ ngàng sau đó là tuyệt vọng và sợ hãi.

Nguyên nhân cô bị bắt cóc chính là bởi dính vào Duẫn Khải Trạch, người ta tranh đấu với hắn, tiện tay lấy cô làm một con cờ thí.

Không ai cần, cũng chẳng ai nhận.

Duẫn Khải Trạch sẽ không vì một người như cô mà liều mạng tìm kiếm, cứu giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh này.

Việc cô chết đi cũng đã nằm trong dự tính của những gã đàn ông này, họ nói cô chết cô liền phải chết.

Sinh mạng của cô hiện giờ như con kiến nhỏ nằm trong tay họ.

Buồn cười biết bao, cũng chua xót biết bao.

Rõ ràng cô biết hết, cũng có thể đoán được tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào. Nhưng sau khi sợ hãi qua đi, cô lại nảy sinh ra một sự chua xót cực độ.

Duẫn Khải Trạch sẽ không rảnh để tìm cô, cũng không rảnh mà để bản thân gặp nguy hiểm chỉ vì cô.

Thanh tiêu này đối với hắn, ngoại trừ khơi dậy cho tên đàn ông kia một chút hứng thú chính phục, sau đó liền không còn gì cả.

Cứ nghĩ đến đó tim cô lại buốt đau, nhưng bắt cô nhanh chóng xóa đi, cô lại không thể làm được.

Thật buồn cười, cũng thật chua chát làm sao, khi ngày sống của cô chỉ ngắn đến mức đến trên đầu ngón tay, cô đã nhận ra mình đã thích Duẫn Khải Trạch rất nhiều.

Bẫy tình mà hắn giăng sẵn Thanh Tiêu đã va vào rồi bắt đầu quy phục, đáng tiếc rằng thời gian chẳng còn bao lâu nữa.

Họ chính là có duyên mà không phận.

……

Duẫn Khải Trạch nhận điện thoại giữa đêm, không phải là thân tín của hắn, mà là Lâm Thu Thạch.

Hắn vội bắt máy, âm thanh ngay lập tức xuyên qua màn lọc truyền qua tai hắn.

“Cậu nãy giờ làm cái gì đấy, tôi gọi điện mãi mà không được. Có biết là tôi đang lo muốn sốt vó ở đây luôn không hả?”

Duẫn Khải Trạch lau đi mái tóc ướt đẫm bên tai, qua loa đáp.

“Vừa mới tắm xong, cậu có chuyện gì mà gấp gáp như thế chứ, cứ như sợ tôi bị bắt cóc không bằng.”

Một lời đùa cợt do Duẫn Khải Trạch nói ra, chẳng ngờ thu lại một tiếng hít lạnh của Lâm Thu Thạch.

Hắn cảm thấy thái độ của anh ta vô cùng kì lạ, vội hỏi lại.

“Cậu sao đấy, tôi vẫn đang nói chuyện với cậu mà?”

“Tôi nghe người khác báo lại rằng Hồng Thiện đang bắt đầu xuống tay với cậu, có người thấy lão già kia thuê vào người lén lén lút lút làm chuyện gì đó ở gần bến cảng, hình như tối nay là thời điểm họ hoạt động, ban nãy tôi nghe nói có xe chạy từ nội thành ra bến cảnh, tôi tưởng là cậu… cũng may là không có vấn đề gì.”

Duẫn Khải Trạch vừa nghe liền cảm thấy chuyện này có vô số vấn đề. Một lão cáo già như Hồng Thiện lại có thể nghênh nganh bắt người như thế, vậy cũng quá lộ liễu rồi, nhất là tin tức điều tra của Lâm Thu Thạch lại có thể đến tay nhanh như vậy, cho bằng bảo rằng lão già ấy đang cố tình phơi bày mọi việc ra cho Duẫn Khải Trạch thấy.

Đây là một cái bẫy được giăng sẵn, vậy con mồi để dụ hắn vào tròng, là ai đây?

Hắn dùng ngón tay gõ lên bàn vài cái, sau đó từ những sự kiện bất thường vài tiếng trước gộp lại đây, bỗng dưng hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn đứng phắt dậy, giọng nói vì lo lắng mà có hơi run. Duẫn Khải Trạch lại hỏi.

“Cậu nhận được tin tức đó từ khi nào, xác nhận lại xem có bao nhiêu chiếc xe đến bến cảng vào giờ đó, tra nhanh giúp tôi.”

Lâm Thu Thạch ngập ngừng một lát, sau đó nói cho Duẫn Khải Trạch biết thời gian.

Duẫn Khải Trạch mở lịch sử cuộc gọi đến mà xem, cuộc gọi mà hắn nhận từ Thanh Tiêu, chính là vào đúng khoảng thời gian ấy.

Nếu nói như vậy, Thanh Tiêu hẳn là…

“Hình như là chỉ có hai chiếc xe đi ra ngoài bến cảng vào giờ đó, một chiếc chở gia đình năm người trở về nhà, một chiếc còn lại là ba người.”

“Chiếc xe đó bây giờ đang ở đâu tại bến cảng, cậu có biết không?”

Lâm Thu Thạch cảm thấy có hơi khó hiểu, Duẫn Khải Trạch hỏi nhiều như thế để làm gì nhỉ?

“Cậu làm sao mà hỏi gấp như thế? Chẳng lẽ…”

“Nếu tôi không lầm, Thanh Tiêu đã bị lão già Hồng Thiện đó cho người bắt đi!”