Chủ Tịch Chẳng Biết Vị Tình Yêu

Chương 14: Tiễn ra cửa.

(14)

Bà Sở không biết bằng cách nào, hai người đang giương cung bạt kiếm với nhau thoáng một chốc lại dính chặt không rời, đối với việc này bà vừa lấy làm vui mừng, còn có chút cảm giác mới mẻ.

Bà Sở ngồi trước bàn ăn, nhìn Sở Trình nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép Hàn Tiêu Dy ăn hết chén súp gà, buồn cười đến mức muốn chảy cả nước mắt.

“Ăn thêm một chút nữa đi.”

Hàn Tiêu Dy nhìn muỗng súp còn âm ấm đưa đến trước mặt mình, đôi mắt lóe qua một tia khó xử, cô quay sang nhìn Sở Trình đang tâm huyết bừng bừng, giống như chờ cô nuốt xong muỗng này hắn lập tức múc thêm một muỗng khác, thổi nguội đút cho cô ăn tiếp, lí nhí trả lời.

“Tôi no lắm rồi, không ăn nổi nữa.”

Hàn Tiêu Dy không thể ăn hết được, bụng cô căng thành trái bóng rồi, nếu cưỡng ép ăn thêm nó sẽ nổ mất.

Sở Trình không hề bỏ cuộc, hắn vẫn đưa muỗng súp kia lên, vẻ mặt vô cùng chân thành, xem như hắn lùi một bước, cô cũng lười một bước, cố gắng thỏa hiệp.

“Một muỗng nữa thôi, được không?”

Hàn Tiêu Dy vỗ trán, cô thật sự muốn bổ đầu Sở Trình ra xem trong đầu hắn lúc bấy giờ đang nghĩ cái gì. Liệu đây có phải là cách trả thù khác của hắn dành cho cô hay không? Vì sao chỉ mới có hơn ba ngày, Sở Trình lại thay đổi nhiều như thế này?

Ba ngày nay như cực hình với Hàn Tiêu Dy, cô ăn cái gì, uống cái gì đều là do Sở Trình nhờ bác sĩ kê thành thực đơn hết. Hắn còn nói mỗi ngày cô phải ăn đúng bao nhiêu thức ăn đó, có thể nhiều hơn nhưng tuyệt đối không thể ít hơn. Còn nữa, mỗi ngày trước khi đến công ty, Sở Trình đều dặn dò người hầu hầm một nồi súp, bắt họ trông chừng cô, bắt họ cách một tiếng thì múc cho cô một chén, đợi khi nào cô uống hết thì thôi.

Hàn Tiêu Dy lúc đầu không ý kiến gì, nhưng lượng thức ăn nhiều lại chẳng có món nào hợp khẩu vị của cô, cô vừa bỏ ăn một buổi, hôm nay hắn lại chọn cách tự đút cho cô, khi nào cô ăn xong mới vừa lòng mà đi làm.

Hàn Tiêu Dy thở dài thườn thượt, trong lòng vừa có chút vui vẻ khi được Sở Trình quan tâm, sau đó liền bị một chén súp kia làm cho sợ hãi.

“Chỉ môt muỗng nữa thôi.”

Hàn Tiêu Dy cắn môi, suy nghĩ một lúc liền lựa chọn thỏa hiệp. Sở Trình chỉ đợi có bấy nhiêu, liền đút muỗng sup kia cho cô.

Hắn nhìn đến cô, từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt tỏ vẽ thỏa mãn, không sớm thì muộn cánh tay toàn là xương kia sẽ mập mạp lên một chút. Hắn tính toán, đợi đến lúc cô tròn lên, có lẽ bụng cũng hiện ra rồi.

Bà Sở nhìn hai người, nhân lúc đang vui vẻ, bà không mặn không nhạt hỏi Sở Trình một câu.

“Xem ra con cùng Tiêu Dy không hẳn đối nghịch như mẹ tưởng tượng. Nếu đã là vậy, con mau chóng sắp xếp, chọn ngày đi, chúng ta đến bệnh viện nói chuyện với mẹ Tiêu Dy một tiếng trước. ”

Sở Trình nghe nói xong liền buông chén xuống, khác với bộ dáng cau có chống đối như lần trước, hắn chỉ rũ mắt, khuôn mặt không nhìn ra vui vẻ hay giận hờn, đáp lại.

“Được, nghe theo mẹ.”

Bà Sở biết Sở Trình xem như đã đồng ý, nhưng bà cũng chẳng tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, chỉ cần hai đứa này có thể an ổn bên cạnh nhau, tâm nguyện của bà cũng đã hoàn thành được một nửa. Đợi đứa trẻ kia ra đời, bà cũng chẳng còn gì hối tiếc.

“Vậy chủ nhật này chúng ta đến thăm mẹ con nhé, Tiêu Dy.”

Hàn Tiêu Dy được gọi tên, cô hoang mang gật đầu. Chuyện này đi một vòng lớn, bây giờ quay trở lại vị trí ban đầu, vẫn là kết hôn cùng nhau.

Cô nghiêng đầu sang, muốn xem sắc mặt của Sở Trình như thế nào, không chú ý chạm phải khóe môi đang giương lên của hắn.

Không còn một chút bất mãn nào, đến Sở Trình cũng đồng ý cuộc hôn nhân không tương xứng này, thế thì cô còn có điều gì băn khoăn mà từ chối đây.

Sở Trình nhìn đồng hồ trên tay, xác định không còn sớm nữa, hắn đẩy ghế đứng lên, sau khi ra hiệu cho người hầu tiếp tục công việc một tiếng gọi Hàn Tiêu Dy ăn một lần, hắn nhìn về phía bà Sở, nói.

“Mẹ, con đi trước.”

Bà Sở ừ một tiếng, đôi mắt nhìn Hàn Tiêu Dy đang ngơ ngẩn, buồn cười gọi cô.

“Tiêu Dy, ra tiễn chồng con đi.”

Hàn Tiêu Dy bị tiếng gọi này làm cho giật thót mình, cô đánh rơi cái muỗng xuống bàn, sợ sệt nhìn Sở Trình. Đổi lại Sở Trình vẫn luôn duy trì bình tĩnh, hắn cảm thấy cái từ kia cùng lắm chỉ là một danh xưng, đổi hay không cũng chẳng quan trọng, hắn ngoắc tay gọi Hàn Tiêu Dy đến, cô đành cười gượng với bà Sở, lúng túng đi theo phía sau.

Sở Trình dừng lại ở trước cửa, hắn xoay người đối mặt với Hàn Tiêu Dy. Chân Hàn Tiêu Dy sau hơn một ngày cũng đã khỏi, bấy giờ cổ chân trắng noãn kia đang lấp ló phía sau đôi dép đi bông xù, trong vô cùng đáng yêu. Sở Trình nhịn không được nhìn lâu hơn một chút, lúc chạm phải mắt của cô, liền nhìn thấy vành mắt kia như có chứa nước, nếu không vì sao mắt cô lại long lanh như thế.

Hàn Tiêu Dy bị Sở Trình nhìn đến nổi cả da gà, cô vô thức lùi về phía sau, lại bị hắn kéo về. Ngón tay cái ấn trên vành môi, lau đi một chút vụn thịt còn sót lại nơi khóe môi, khuôn mặt của cô ngay lập tức đỏ bừng lên. Sở Trình bỗng nổi tính xấu, hắn rất muốn véo vào khuôn mặt ấy, nhưng đến cuối lý trí vẫn thắng cuộc, Sở Trình hắn giọng, dịu dàng nói.

“Tôi đi làm đây.”

“Ừ…ừa.”

“Ở nhà phải ăn đủ bữa, tôi về sẽ kiểm tra.”

Hàn Tiêu Dy vừa nghe đến hai chữ kiểm tra, nhớ lại bữa sáng ban nãy, rùng mình một cái, gật đầu liên tục.

Sở Trình phì cười, hắn cong ngón tay chạm vào chóp mũi đỏ ửng của cô.

“Đóng cửa lại đi.”

Hàn Tiêu Dy nhìn bóng dáng hắn khuất dần, đợi đến chiếc xe đen kia rời cổng rồi mất dạng, cô vẫn còn đứng ở cửa, ngón tay vô thức sờ vào nơi Sở Trình chạm đến, dường như những chỗ đó còn lưu lại mùi hương và độ ấm của nó.

Hàn Tiêu Dy bị suy nghĩ này của mình chọc cho mặt đỏ bừng, không nhịn được mà cười mãi.