(13)
Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy chọn đến chọn lui, cuối cùng quyết định ghé một nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố. Trong lúc chờ món ra, Hàn Tiêu Dy nhìn thấy Sở Trình nhoài người đến lấy chén dĩa cùng đũa để qua nước sôi một lần, sau đó cẩn thận lấy khăn lau sạch lại lần nữa.
Hắn từ lúc làm cho đến lúc trả lại chén dĩa cho cô, khóe môi vẫn cong lên, nụ cười quá đỗi dịu dàng. Hàn Tiêu Dy thu tầm mắt, nhìn ngược lại đôi đũa sáng bóng đặt trên chén mình, bỗng dưng có ảo giác người ngồi trước mắt cô đây không phải là Sở Trình.
Cô chẳng thể tin có một ngày bản thân có được phúc phần được hắn đối đãi tử tế như thế.
Đồ ăn đã được đưa lên bàn, nửa là món Sở Trình thích ăn, nửa còn lại là do cô tự chọn. Sở Trình ăn được vài ba đũa, sau đó phát hiện Hàn Tiêu Dy từ nãy đến giờ vẫn thừ người ra, hắn hơi mím môi lại, gọi khẽ.
“Đừng thả hồn lên mây nữa, mau ăn đi.”
Nói xong hắn liền dùng đôi đũa chung gắp cho cô một miếng thịt gà hầm thanh mai.
“Ăn nhiều vào một chút.”
Hàn Tiêu Dy gật đầu, chầm chậm ăm hết miếng thịt gà nấu thanh mai kia.
Hương vị rất ngon, đặc biệt hơn đây còn là do Sở Trình gắp để vào cho cô.
Khuôn mặt Hàn Tiêu Dy hơi đỏ lên, Sở Trình lại chỉ chú tâm vào khuôn người gầy gò của cô, trong lòng hắn bắt đầu lên kế hoạch vỗ béo Hàn Tiêu Dy, để cả cô và đứa trẻ đều được khỏe mạnh.
Hắn hài lòng với suy nghĩ của mình, lúc ăn Hàn Tiêu Dy có thể phát hiện khóe mắt hắn luôn chứa ý cười, cứ như một bầu trời đầu sao sáng gom trọn trong tầm mắt ấy.
“Sở Trình này…”
Hàn Tiêu Dy đến cùng vẫn còn lo cho bệnh tình của bà Sở, cô không biết mình có nên nói với hắn trong thời điểm này hay không, hay là phải chờ bà Sở tự nói ra. Nhưng như thế thì phải đợi thêm một thời gian nữa, cô sợ đến lúc đó sẽ chậm trễ, ảnh hưởng việc chữa trị.
Sở Trình buông đũa xuống, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
“Có chuyện gì sao?”
Hàn Tiêu Dy nghĩ lại, hay là thôi đi, dù sao vẫn nên để bà Sở nói ra thì tốt hơn.
“Không có gì, tôi ăn no rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Sở Trình đoán cô vẫn còn giấu giếm hắn thứ gì đó, nhưng đến cùng vẫn không hỏi ra. Hắn thanh toán tiền xong, mặc kệ sự ngăn cản của Hàn Tiêu Dy, hắn nhất quyết bế người cô ra khỏi nhà hàng, đi một mạch đến bãi đỗ xe.
“Anh…anh bỏ tôi xuống đi, chân tôi vẫn ổn mà.”
Sở Trình lắc đầu, giọng điệu như chém đinh chặt sắt.
“Tôi không yên tâm, tốt nhất là cô cứ ngoan ngoãn nằm yên như thế, đừng có mà cựa quậy lung tung.”
Hàn Tiêu Dy hết cách rồi, Sở Trình đối với cô cứ như con búp bê làm bằng sứ ấy, cứ hết ôm rồi lại bế, hai chân cô từ trưa đến giờ chẳng thể đi được ba bước, hoàn toàn nằm trong vòng tay hắn.
Hàn Tiêu Dy ngượng ngùng, cô không hay cãi lời Sở Trình, từ trước đến giờ, cho dù là trên phương diện công việc hay tình cảm, hắn luôn là người có quyền trọng, còn cô nếu không muốn thì chỉ vùng vẫy vài cái như có lệ, sau đó lại ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.
Hàn Tiêu Dy cảm nhận được cánh tay rắn chắc của Sở Trình đang ôm lấy mình, da thịt hai người chạm vào nhau nóng đến phỏng tay, cô cúi đầu, nhìn từ xa cứ như muốn ủn vào ngực Sở Trình vậy, hai bàn tay nhỏ xíu kia còn nắm lấy một góc áo của Sở Trình.
Sở Trình đưa người đến bãi đỗ xe, hắn mở cửa, hộ tống Hàn Tiêu Dy đến tận lúc cô ngồi xuống ghế phó lái. Hàn Tiêu Dy từ đầu đến giờ vẫn nhắm tịt mắt, hai má ửng hồng như thoa phấn. Sở Trình cúi người thắt dây an toàn cho cô, nhìn thấy hàng mi cong cong khẽ run và ngửi được một hương vị nhẹ nhàng đang lan tỏa, Sở Trình giống như vừa phát hiện ra được một mặt đáng yêu này của cô. Hắn thích thú nhìn đỉnh đầu đen nhánh cùng chóp mũi hơi đỏ kia, trêu ghẹo.
“Còn muốn nhắm mắt đến khi nào hả ?”
Hàng mi cong đó được mở ra, lộ ra đôi mắt sáng như ánh sao, trong bốn giây cô ngước lên nhìn hắn, tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim Sở Trình có cảm giác lệch nhịp.
Thình thịch, thình thịch.
Một Hàn Tiêu Dy ngơ ngác hồn nhiên như thế này, Sở Trình chưa bao giờ trông thấy, quả thực rất có sức hút.
“Anh…”
Trong tích tắc, giọng nói kia im bặt, đồng tử hai mắt Hàn Tiêu Dy co lại, người cô chợt run, cảm giác ấm áp trên đỉnh khiến l*иg ngực cô như nai con chạy loạn.
Sở Trình dùng lòng bàn tay ấm áp của hắn chạm vào từng sợi tóc của cô, xoa nhẹ hai cái, vừa như vỗ về lại mang một chút ý tứ cưng chiều.
Hàn Tiêu Dy bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ, cô trách mình tự não bổ quá nhiều, nhưng rồi không nhịn được mà hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào kia.
Đây là lần đầu tiên Sở Trình dịu dàng với cô như thế.
“Được…được rồi, về thôi.”
Sở Trình không biết bản thân bị cái quỷ gì, đến lúc bàn tay chạm vào đầu Hàn Tiêu Dy mới sực tỉnh, hắn vội thu tay lại, dùng giọng nói gấp gáp che giấu đi cảm xúc quẫn bách trong lòng. Hắn đóng cửa xe, đi vòng lại ngồi lên ghế lái, lòng bàn tay dường như vẫn còn dư vị mềm mại kia.
Hắn không che giấu được khóe môi đang cong lên của mình, lúc chạy đến ngã ba, cho dù phải đợi tận ba cái đèn đỏ, tâm trạng của hắn vẫn không chùn xuống.
Chiếc xe đen chạy giữa lòng đô thị như cắt từng giọt mưa rơi xuống thành từng mảnh nhỏ. Trong màn mưa lất phất kia, có thứ gì trong l*иg ngực Sở Trình đang rục rịch trỗi dậy.