(11)
Hàn Tiêu Dy bị Sở Trình kéo đến phòng khám thai, cô vẫn không hiểu vì sao hắn ta phải làm những chuyện này. Hôm trước vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với cô, hôm nay lại dành thời gian chờ cô, nghĩ đến nghĩ lui cũng không xác định được nguyên nhân, Hàn Tiêu Dy buồn bực một trận, sau đó chậc lưỡi, tự động xem như không thấy cho nhẹ lòng.
“Thai nhi phát triển ổn định, nhưng cơ thể người mẹ vẫn nên chăm sóc tốt, hơn hết là cố gắng để bản thân thả lỏng, đừng suy nghĩ những chuyện tiêu cực nhiều, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
Sở Trình ngồi song song với Hàn Tiêu Dy, cô nghe bác sĩ nói xong liền gật đầu, ánh Sở Trình thuận theo đó đảo qua bả vai hơi nhỏ của cô, trong lòng ngẫm nghĩ lời bác sĩ nói khá đúng, mặc dù khuôn mặt Hàn Tiêu Dy có chút thịt, nhưng cơ thể lại rất gầy.
Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy nghe thêm một số dặn dò của bác sĩ mới rời đi, hai người ra khỏi phòng khám. Hành lang bệnh viện rất dài, nhưng vào ban trưa lại tĩnh lặng hơn bình thường, Hàn Tiêu Dy có thể mơ hồ nghe được tiếng ve kêu trên vòm lá, cô bước đi thật chậm, trong lòng vẫn tiếp tục suy nghĩ những chuyện không đâu. Sở Trình cũng không thúc giục, hắn nhét một bên tay vào túi quần, đi song song cùng cô.
Sở Trình có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hàn Tiêu Dy, nhưng xét thấy con người cô là một con trai, cạy đến mức nào cũng chẳng thèm mở miệng, hắn đành mím môi bỏ cuộc.
Hàn Tiêu Dy vì quá tập trung suy nghĩ, đến bậc thềm trước mắt cũng không để ý, suýt nữa đã vấp té.
“Cẩn thận!”
Sở Trình sợ đến trắng cả mặt, hắn sợ Hàn Tiêu Dy bị ngã liền nhanh tay kéo cô vào lòng. Người Hàn Tiêu Dy run lên, lúc này cô mới lấy lại tỉnh táo, sợ hãi đi qua liền phát hiện hắn ôm cô chặt quá, cơ thể hai người như dính liền vào nhau. Hàn Tiêu Dy hoảng hốt vội chống tay đẩy mạnh người Sở Trình ra, hai chân run run lùi về sau.
Kết quả chân đạp phải một cục sỏi lớn, suýt chút nữa đã té tiếp. Sở Trình nhíu mày nhìn Hàn Tiêu Dy quá sức chật vật, chẳng thể tin được cô gái này từng là thư ký của mình.
Một mặt ngốc nghếch này của Hàn Tiêu Dy, quả thật Sở Trình chưa từng thấy.
“Cô bị sao đấy? Đi đường nhưng không nhìn đường, toàn suy nghĩ mấy chuyện không đâu, suýt chút nữa đã té rồi, lúc đó đứa bé trong bụng của cô tính sao đây?”
Hàn Tiêu Dy nghe như thế trong lòng bỗng chốc sáng tỏ, hóa ra Sở Trình là vì cái thai trong bụng cô.
“Là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Hàn Tiêu Dy nhàn nhạt đáp lời, cô phát hiện ra chân của mình lúc nãy bị trật rồi, đành thở dài, chịu mệnh mà khập khiểng bước về trước một bước.
Sở Trình đi nhanh đến, bắt lấy bả vai của cô, kéo lại.
“Chân cô bị làm sao đấy? Trật chân rồi?”
“Không sao, về nhà thôi.”
Sở Trình không thích thái độ này của Hàn Tiêu Dy, hắn nhìn cô nhất quyết muốn trở về nhà, bực dọc một chút liền đi đến bế cả người Hàn Tiêu Dy lên bằng tư thế bế công chúa,quay trở ngược lại cửa bệnh viện.
Cô bị hắn ôm chặt, còn muốn vùng vẫy muốn tự mình đi, Sở Trình liền bóp eo cô, Hàn Tiêu Dy trố mắt nhìn hắn, ấy thế mà khuôn mặt Sở Trình vẫn bình tĩnh lạ thường.
Bác sĩ băng bó cho Hàn Tiêu Dy xong, Sở Trình vẫn như cũ bế cô ra đến tận nhà xe, hàn Tiêu Dy cáu tiết nhưng không có chỗ xả một đường trầm mặc chẳng thèm nói với Sở Trình. Hắn lên xe cài dây an toàn xong xuôi nhưng vẫn không nổ máy. Hai người ngồi gần nhau nhưng không đối mặt, rất lâu sau cô liền nghe được tiếng thở dài của Sở Trình, kèm theo đó là một câu xin lỗi.
“Xin lỗi, ngày hôm đó là tôi nặng lời.”
Khuôn mặt bình tĩnh của Hàn Tiêu Dy xuất hiện một vết nứt, cô mím môi, lắc đầu, đôi mắt trong veo rũ xuống, đáp lại rất khẽ.
“Không phải lỗi của anh.”
Bất kì ai trong tình huống kia đều sẽ như thế, hơn nữa nếu không là Sở Trình, Hàn Tiêu Dy còn phải chịu đựng những lời nhục mạ kia nhiều hơn mấy lần. Bởi vì là Sở Trình, bởi vì hắn không quen mắng người, cho nên khi dồn hắn đến cùng, câu mắng kia vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ ti tiện.
Ngón tay Hàn Tiêu Dy cuộn chặt, cô ũ rũ mà sụp vai xuống, nghe được một lời xin lỗi kia cũng chẳng khiến cô thoải mái hơn bao nhiêu, chỉ là cô không hiểu vì sao Sở Trình làm như thế, hắn cần gì gì hạ mình trước cô?
“Hàn Tiêu Dy, tôi biết hết mọi chuyện rồi.”
Phịch.
Điện thoại trên tay cô rớt xuống đùi, Hàn Tiêu Dy ngơ ngác quay đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Trình, khác với thường ngày, cô đã không tìm ra giận giữ cùng chán ghét trong con ngươi đen láy ấy.
“Anh…”
Hàn Tiêu Dy lắp bắp chẳng nói được thành câu rõ ràng, Sở Trình lần nữa thở dài, hắn đưa ngón tay lên phía trước, ý bảo cô không cần nói, sau đó nhếch môi cười, trong giọng nói pha lẫn trách móc.
“Chuyện tiền phẫu thuật tôi biết hết rồi, nói xem cô có ngốc không hả? Ngay từ đầu nếu cô chịu nói cho tôi biết, chúng ta cũng sẽ không hiểu lầm nhau lâu đến như thế.”
Hàn Tiêu Dy nghe Sở Trình nói xong liền chính thức bị ngơ thành tượng luôn rồi. Trong đầu cô có một vạn dấu hỏi chạy dọc qua, cuối cùng bị Sở Trình búng trán một cái, mắt cô mới dần có tiêu cự.
“Đồ ngốc này.”