(10)
Sau buổi nói chuyện không vui vẻ ngày hôm đó Hàn Tiêu Dy dường như trầm mặc hơn rất nhiều, bà Sở cũng cảm thấy được không khí kỳ lạ của hai người nhưng tạm thời vẫn chưa thể mở lời.
Về phần mẹ của Hàn Tiêu Dy, trước đó bà Sở đã thanh toán viện phí đầy đủ, cuộc phẫu thuật tiến hành thành công, nhưng Hàn Tiêu Dy nhận lệnh ở nhà dưỡng thai, hơn mười ngày rồi vẫn chưa thể đến thăm mẹ được. Cô ở trong nhà họ Sở mãi cũng thấy bức bối trong người, dự định cùng ngày khám thai định kỳ sẽ thuận đường đến thăm bà ấy.
Bà Sở vì lo lắng cho tình trạng của cô cùng đứa bé trong bụng, kiên quyết bắt Sở Trình phải đi cùng.
Sở Trình nghe xong không vui, hắn ăn xong liền buông đũa, không mặn không nhạt đáp.
“Bảo tài xế lái xe chở cô ta đi đi, con bận rồi. ”
“Hôm đó đúng lúc là ngày khám thai định kỳ của Tiêu Dy, con đi theo xem chút đi.”
Sở Trình liếc mắt về hướng Hàn Tiêu Dy, ý muốn để cô tự nói lời từ chối, nhưng từ đầu đến cuối Hàn Tiêu Dy vẫn cuối đầu ăn, ánh mắt cũng không thèm ngước lên một lần. Bà Sở nhìn hai đứa, trong lòng thầm thở dài một tiếng, xua tay bảo.
“Cứ quyết định như thế đi. Ngày mai mẹ bận một số việc, còn nữa, nhanh chóng sắp xếp tiệc cưới đi, đừng để đến lúc Tiêu Dy bụng to mới gấp gáp làm.”
“Mẹ, con đã bảo chuyện này không thể!”
Bà Sở không đem lời nói Sở Trình lọt vào tai, tiếp tục bảo.
“Đợi mẹ của Tiêu Dy khỏe lại là vừa lúc, mẹ nói trước để con chuẩn bị, không phải là đang nhờ con đâu.”
“Được rồi, mẹ đi trước đây.”
Bà Sở đi đến cửa, Hàn Tiêu Dy vẫn không có một động tác dư thừa nào khác. Cô vẫn cặm cụi ăn hết bát cơm trong chén, sau đó mới buông đũa chồng lại gọn gàng.
Sở Trình bực tức không có chỗ xả, bấy giờ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Hàn Tiêu Dy liền giận, hắn đập mạnh chén lên bàn, cô vừa định thu chén của hắn, liền bị Sở Trình lớn tiếng quát.
“Không cần!”
Khóe môi Hàn Tiêu Dy đến nhúc nhích cũng lười, hắn không cho cô thu cô liền không thu. Hàn Tiêu Dy gọi người hầu đến thu dọn giúp mình phần còn lại, sau đó quay vào trong rửa tay.
“Ngày mai tôi có việc bận, không đua cô đi được, nhà có tài xế thì bảo hắn ta đưa đi đi.”
Hàn Tiêu Dy đi ngang qua thì nghe được câu này, đáy mắt cô vẫn yên tĩnh, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô nhún vai, nhẹ giọng đáp.
“Được.”
Nói xong cũng không nán lại, Sở Trình nhìn bóng dáng cô đang đi lên lầu, bao nhiêu bực dọc bị một gáo nước lạnh dội xuống.
Hắn suy tư một lúc lâu, khi nhớ đến việc nào đó, đáy mắt hơi tối lại, cuối cùng nhấc điện thoại lên, gọi cho thư ký mới.
“Đổi lịch đi, ngày mai bỏ trống buổi sáng cho tôi.”
.
Hàn Tiêu Dy đang tìm chú Lý, nhưng đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng người đâu, đổi lại chỉ có một chiếc xe màu đen chạy vọt ra rồi dừng lại trước mặt Hàn Tiêu Dy. Một cánh cửa kéo xuống, bên trong là Sở Trình đang giương mắt nhìn cô.
Hàn Tiêu Dy nhìn chiếc xe này một chút, sau đó quay người trở lại tiếp tục tìm chú Lý.
Sở Trình bị một màng này chọc giận, hắn vội xuống xe, gọi cô.
“Hàn Tiêu Dy, qua đây!”
Hàn Tiêu Dy quay lại nhìn Sở Trình, thắc mắc vì sao hắn vẫn chưa chịu đi thì hắn đã chạy đến, trừng mắt với cô.
“Không lên xe còn muốn đi đâu?”
Hàn Tiêu Dy thản nhiên trả lời.“Tìm chú Lý.”
Sở Trình nhớ đến việc chiều hôm qua hắn vừa cho chú Lý nghỉ hai ngày, ậm ờ nói
“Chú ấy vừa xin nghỉ hôm qua.”
“Vậy để tôi ra ngoài bắt taxi.”
Sở Trình bị thái độ không giận cũng không quan tâm này của Hàn Tiêu Dy suýt chút nữa nổi đóa, hắn nắm lấy cổ tay cô, nói.
“Không cần, lên đây tôi đưa cô đi.”
Hàn Tiêu Dy bị cưỡng ép lên xe, đợi đến lúc xe dừng ở bệnh viện rồi hồn cô vẫn còn lơ lửng trên mây.
Chẳng biết hôm nay Sở Trình uống trúng thuốc gì, thái độ khác thường đến đáng ngờ, nhưng cô không có thời gian quan tâm đến hắn, cô tìm đến phòng bệnh của mẹ mình, lúc này mới quay sang nói với Sở Trình đang đứng cạnh.
“Không cần đợi, anh về trước đi, một lúc nữa tôi có thể bắt xe về nhà.”
Nói xong chẳng đợi Sở Trình phản ứng lại, cô liền mang đồ đẩy cửa bước vào phòng.
“Mẹ!”
Người ở đầu giường nghe được tiếng gọi, ánh mắt nhìn sang, sau đó nghẹn ngào đáp.
“Tiêu Dy, con đến rồi đấy à?”
Hàn Tiêu Dy nhìn thấy thân ảnh gầy gò của mẹ, trong lòng không khỏi chua xót một trận. Cô bước đến để đồ đạc xuống bàn, sau đó ngồi ở cạnh giường bà, nắm lấy bàn tay đầy vết chai sần ấy áp lên mặt mình, thủ thỉ gọi.
“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây, mẹ có khỏe không mẹ?”
Hàn Thanh Hà vuốt ve mái tóc của cô, cười hiền hòa.
“Mẹ vẫn khỏe.”
Hàn Tiêu Dy nói một vài chuyện cùng bà, Hàn Thanh Hà có hỏi đến số tiền phẫu thuật kia, cuối cùng Hàn Tiêu Dy vẫn nói là do bà Sở giúp đỡ, nhưng với tư cách là mẹ chồng tương lai. Hàn Thanh Hà nghe xong liền sửng sốt, chuyện kết hôn của con gái quá đột ngột khiến bà không kịp xoay sở. Hàn Tiêu Dy trấn an bà, bảo rằng đợi khi bà khỏe lại bà Sở sẽ đến để bàn chuyện rõ hơn. Hàn Thanh Hà nắm lấy tay Hàn Tiêu Dy, bà hỏi đến Sở Trình, Hàn Tiêu Dy lúng túng đáp cho xong, cuối cùng mới thoát được một ải.
Hàn Tiêu Dy đợi cho bà ngủ an ổn mới rời đi, trước khi mở cửa ra còn lưu luyến quay đầu nhìn bà một cái.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của bà, tim Hàn Tiêu Dy thắt lại, cô một lần nữa dối gạt bà.
Không có người yêu, không có tình cảm, ngoài bà Sở ra, ở trong căn nhà đó cô chỉ thấy lạnh lẽo, một giây một phút cũng không vui vẻ.
Hàn Tiêu Dy rũ mắt đóng cửa lại, lúc quay sang bị dáng vẻ của Sở Trình làm cho giật mình.
Hắn dựa lưng vào tường, vừa nhìn thấy cô liền lười biến duỗi vai, có vẻ như từ lúc cô vào phòng đến giờ, một bước hắn cũng chưa hề đi.
“Xong rồi à?”
“Tôi đã nói anh có thể về trước.”
“Một lát nữa cô còn phải đi khám thai, tôi chỉ lo cho đứa bé trong bụng.”
Sở Trình nói xong vẫn bị Hàn Tiêu Dy nhìn đến không chớp mắt, hắn bất đắc dĩ lấy tay che mắt cô, tay còn lại nắm lấy cánh tay của cô, giục.
“Đi nhanh nào.”