Nam Chủ Hắn Hàng To Xài Tốt

Quyển 1 - Chương 6: Như là một loại câu dẫn

Nàng đang gắt gao mà nhìn chằm chằm sườn mặt nam nhân.

Bạch Lộ mím môi, không nói gì.

Dù sao thân là Thánh Tử, hắn đối với loại việc hầu hạ nữ nhân này từ trước đến nay là dốt đặc cán mai, không hiểu gì cả, cũng không có trách nhiệm phải đi tìm hiểu.

Thế nhưng, cô nương hoang dã này lại làm hắn lo lắng.

Mấy ngày trước đây, hắn đều là tùy theo tâm ý nàng, cũng do mười hôm trước, lúc hắn sơ ý bị phục kích ở ngoài thành, cô nương hoang dã tên Xảo Nhi này đã không ngần ngại giúp hắn đỡ một nhát dao từ phía sau lưng, thế nên lòng hắn mang áy náy mà chiều theo nàng thôi.

Hơn nữa, nàng cũng không phải là người thuộc Triều Vân Thánh Điện, hiện có thể tá túc ở Linh Lung Các, chỉ là vì hắn không muốn thiếu nợ ân tình mà thôi. Đợi cho thân thể chuyển biến tốt đẹp, cô nương này hẳn cũng không thể lưu lại Linh Lung Các nữa.

“Vân Sinh.”

Hắn vừa gọi, người ngoài cửa lập tức lên tiếng đáp lại, “Vâng ạ.”

Bạch Lộ không có lên tiếng, chỉ là vỗ vỗ tay, bên ngoài cửa phòng liền có một bàn tay đẩy ra, tiếp theo lục tục tiến vào năm sáu người hầu tay cầm hộp đồ ăn có viền ngoài sơn màu tinh xảo, đi đầu chính là một thiếu niên lang có sắc mặt thanh tú.

Thất Xảo nhìn thấy liền nhe răng bật cười gọi “Vân Sinh.” Ngay cả đôi chân ngọc đặt hờ nơi tay áo Bạch Lộ cũng nghiêng nghiêng mà lộ ra ở mép giường, ngón chân nhỏ xinh tròn trịa lắc lư, không hề e ngại trước mặt là mấy người nam nhân xa lại. Trên cổ chân là một sợi dây bạc mỏng có hai viên tiểu lục lạc, nương theo động tác của cô mà nhẹ nhàng rung động.

Đây như là một loại câu dẫn.

Chính là, Thánh Tử điện hạ đang ở đây, bọn họ không ai dám nhìn nhiều mà đều cụp mắt đứng đó.

“Vân Sinh, đêm nay ăn món gì vậy a.”

Dù cho đang ở trước mặt Thánh Tử, nhưng Vân sinh nghe xong tiếng nói ngọt nị này, lại không cẩn thận liếc đến ngón chân trắng nõn nhỏ xinh kia, gương mặt thanh tú lập đỏ bừng cả lên.

Bạch Lộ ngồi đó mà gõ gõ ngón tay lên mép giường, gương mặt lạnh nhạt không nhìn ra biểu tình gì mà đem vạt áo bào đắp lên đùi cô, không đợi mọi người phản ứng, đã sớm che đậy da thịt lỏa lồ của cô.

Vân sinh vốn định đáp lại cùng Xảo Nhi cô nương, nhưng vừa ngước mắt lên, liền bị đôi mắt lạnh lùng của Thánh Tử điện hạ chiếu vào, khiến hắn từ đầu đến chân cứ như có vô vàn cây chăm đâm vào.

Hắn vội thu lại ánh mắt, không dám đối diện đôi mắt của Thánh tử, thấp giọng nói, “Tổng cộng là mười hai món ăn.”

Vân sinh vội vàng mở ra nắp đậy của hộp đồ ăn, thuần thục mang mấy đĩa điểm tâm bày lên trên bàn, tiếp theo lại lấy ra một chén sứ trắng đựng món hoành thánh bọc tôm, một tô gạch cua, còn có một đĩa sủi cảo chiên, và mấy đĩa rau trộn tươi xanh nhìn thực ngon miệng.