Hạ Thiên

Chương 31

Vì sao lại là bảy bông, bởi vì đây là năm thứ bảy bọn họ gặp nhau.

Vì sao là hoa hồng, bởi vì Hạ Thiên nghĩ cha già đáng thương của cậu nhất định chưa từng được tặng hoa hồng (hắn chỉ nhận được xương rồng của tiểu trợ lý tặng cho hắn).

Không sao, lãng mạn và ôn nhu, Hạ Thiên đều nguyện ý cho Hạ Minh.

Hạ Thiên liếʍ đôi mắt Hạ Minh, giống như nước mắt mằn mặn rất có tư vị. Hạ Minh thật sự có chút xấu hổ, dáng vẻ này của hắn không nói chật vật cũng vô cùng khó coi, đối diện với Hạ Thiên một cách thẳng thắn thành khẩn như thế, hắn bị làm cho hai má nóng bỏng vành tai đỏ bừng, thậm chí có chút luống cuống tay chân.

Hạ Thiên ngồi khóa trên người Hạ Minh, bọn họ ôm nhau, bắt đầu một nụ hôn ướt dầm dề. Hạ Thiên vẫn là ngây ngô, nhìn từ môi lưỡi không quá linh hoạt của cậu, liền biết cậu căn bản không có cái gọi là người yêu.

“Kẻ lừa đảo.” Hạ Minh mắng một câu hàm hàm hồ hồ.

Hạ Thiên dán vào môi Hạ Minh cười khanh khách, “Con cũng có tâm trả thù, ba ba lại bảo con yêu đương với người khác, con liền thật sự yêu đương với người khác.”

Lúc Hạ Thiên nói chuyện hô hấp ấm áp nhào vào trên mặt hắn, đầu lưỡi lướt qua môi hắn từng cái một. Hắn cảm thấy máu thịt mình đều tan chảy bên trong tìиɧ ɖu͙© nhộn nhạo này. Hắn ôm chặt Hạ Thiên, nếu tan chảy cũng phải tan chảy cùng nhau.

Hạ Thiên ngậm yết hầu của Hạ Minh, giống như cậu tưởng tượng ở rất nhiều năm trước. Cậu nghe thấy hô hấp của Hạ Minh dần trở nên thô nặng, ba ba cậu đang động tình, tìиɧ ɖu͙© sinh ra vì cậu.

Tay cậu chui vào trong áo ngủ của Hạ Minh, sờ đến vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Hạ Minh, che trước bụng là một tầng cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa. Cậu nhịn không được vuốt ve từng cái một, cậu muốn vuốt ve mỗi một xương cốt của Hạ Minh, muốn vuốt ve mỗi một tấc da thịt của Hạ Minh, cậu dùng bàn tay phác họa ra mê luyến và cực nóng. Đây là thân thể của người cậu nhớ thương ngày đêm, cậu hưng phấn đến mức trái tim không ngừng run rẩy.

Cậu cảm thấy ba ba cậu là yêu tinh, càng già công lực càng thâm hậu, không làm gì cả cậu đã bị dụ dỗ đến mức muốn ngừng mà không được.

Sau khi mộng tinh lần đầu tiên ở tuổi dậy thì, cậu chỉ cần thấy Hạ Minh lộ ra một chút xíu eo liền sẽ cứng. Cậu sẽ ảo tưởng Hạ Minh vuốt ve cậu, vết chai dày trên đầu ngón tay giống như mang theo dòng điện, có thể khiến mỗi một sợi lông tơ của cậu dựng ngược. Cậu tưởng tượng Hạ Minh cắn núʍ ѵú của mình, dùng sức liếʍ mυ'ŧ, thật giống như, hắn đang bú sữa Hạ Thiên, này có thể khiến cậu sinh ra thỏa mãn vô hạn. Cậu tưởng tượng Hạ Minh tiến vào cơ thể cậu, bọn họ hợp làm một thể, giống như hai mảnh ghép của mệnh trung chú định, kết hợp hoàn mỹ.

Mặt đỏ tim đập của cậu đều dựng lên vì Hạ Minh ở nơi Hạ Minh không nhìn thấy.

—— Mọi thứ màu trắng so với anh đều trở thành mực đen xấu xí.

Hạ Thiên nhớ tới buổi kịch nói Hạ Minh dẫn cậu đi xem. Lúc câu kịch kia truyền vào trong tai cậu, ầm một tiếng, một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu cậu. Dưới đốm lửa rực rỡ, là tươi cười của Hạ Minh, môi của Hạ Minh, mặt mày của Hạ Minh, bàn tay to bọc lại cậu của Hạ Minh… tất cả đều là Hạ Minh.

Hạ Minh tới gần cậu, cậu nhìn đến ngây người, cậu nghĩ chính là khi đó, cậu đã hiểu cái gì là tình yêu.

Tất cả những thứ màu trắng đều thành mực nước đen xấu hổ khi so với Hạ Minh. Thế giới trở thành phông nền đơn điệu, chỉ có Hạ Minh là sinh động. Hoa là hai lúm đồng tiền của Hạ Minh, mây là ánh mắt của Hạ Minh, vạn vật đều giống Hạ Minh, lại không thể so sánh với Hạ Minh.

Hạ Minh là khát vọng độc nhất vô nhị của cậu.

Hạ Thiên hôn Hạ Minh, giải tỏa khát vọng thật dài của mình. Cậu sắp chết chìm trong khát vọng đó, cậu cần hắn, cậu muốn cả tình thân lẫn tình yêu.

Hạ Minh bị Hạ Thiên hôn đến hô hấp khó khăn, Hạ Thiên thế tới rào rạt, mang theo dứt khoát kiên quyết giống như hiến tế. Hắn đáp lại cậu, đáp lại chính là trấn an đối với Hạ Thiên, đáp lại chính là câu trả lời trần ai lạc định*. Ngón tay hắn luồn vào những sợi tóc của Hạ Thiên, mái tóc Hạ Thiên mềm mại, giống một bông bồ công anh nhẹ tênh. Hắn nâng gáy Hạ Thiên, khiến quấn quýt kịch liệt trở nên ôn nhu.

(*尘埃落定: nghĩa là toàn bộ bụi bặm đều lắng xuống, ví von mọi chuyện đã kết thúc.)

“Muốn vào không?” Tay Hạ Thiên chạm vào giữa hai chân hắn, trong đôi mắt sương mù mênh mông giống như đựng một ly rượu vang đỏ hương thơm nồng nàn.

Hạ Minh nuốt nước miếng, cởϊ áσ trên cho Hạ Thiên. Hắn chạm đến vòng eo của Hạ Thiên. Hạ Thiên giống hệt trong mơ, cậu thật sự giống một miếng bánh mới ra lò, thơm ngào ngạt, làn da mềm mại tinh tế đến mức không tưởng nổi, giống như có thể tan chảy trong tay hắn.

“Không sợ sao?” Hạ Minh hỏi cậu bằng giọng khàn khàn, cả người hắn khô nóng bởi vì dục hỏa thiêu đốt.

Hạ Thiên vòng qua cổ Hạ Minh, ngậm lấy vành tai hắn, hơi nóng thở ra giống cái bàn chải nhỏ, lòng người bị gãi đến ngứa ngáy. “Con chỉ sợ hiện tại ba ba vẫn cứ muốn từ chối con.”

Hạ Minh sẽ không từ chối, lần này nhất định sẽ không. Không có thứ gì có thể vắt ngang qua giữa bọn họ được nữa, cho dù có, Hạ Minh cũng sẽ lựa chọn tư dục một cách ích kỷ. Khát khao cả đời hắn không nhiều lắm, hiện tại toàn bộ tâm nguyện của hắn đều là cùng Hạ Thiên ở bên nhau, đến kết thúc của sinh mạng, đến phần cuối của thế giới, hắn có một trái tim chân thành kiên định.

Hắn vừa cởϊ áσ trên của mình, Hạ Thiên đã giúp hắn cởϊ qυầи. Mới kéo qυầи ɭóŧ xuống một góc, dương v*t nửa cứng tự bắn ra, mỗi một mạch máu nổi lên đều đang nói không thể chờ được nữa.

Hạ Minh cảm thấy có chút quẫn bách, thân thể hắn quá thành thật.

Nhưng dường như Hạ Thiên rất vừa lòng với trạng thái này, mυ'ŧ hôn ngực hắn để trêu chọc, sau đó liền nằm rạp xuống giữa hai chân hắn, không hề do dự ngậm lấy du͙© vọиɠ của hắn.

Vừa tiếp xúc đến Hạ Thiên, Hạ Minh liền cảm thấy đầu óc đầy máu, thoải mái đến mức gần ngất xỉu. Nơi đó ẩm ướt ấm áp như vậy, đó là khoang miệng của Hạ Thiên, bởi vì là Hạ Thiên, khiến hắn hưng phấn đến mức không thể tự kiềm chế, khiến máu của hắn lập tức sôi trào.

Thứ của Hạ Minh quá lớn, Hạ Thiên ngậm có chút cố hết sức, phun ra nuốt vào đến khóe miệng sưng đau. Cậu thay đổi chiến lược, ngậm trứng trứng của Hạ Minh, đồng thời tay cũng vuốt ve cho Hạ Minh.

Mắt ngựa chảy ra không ít dịch nhầy trong suốt, Hạ Thiên giống như được cổ vũ, lại dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cố gắng ngậm Hạ Minh sâu hơn. Cậu nơi nâng mắt, nhìn thấy Hạ Minh ngửa cổ một cách nhẫn nại, ngực phập phồng kịch liệt. Cậu khiến Hạ Minh thoải mái rồi, không có gì có thể làm cậu sung sướиɠ hơn việc này.

Cậu phun dương v*t được ngậm đến sáng lấp lánh ra, hỏi Hạ Minh, “Ba ba, thoải mái không?”

Hạ Minh đối diện với đôi mắt của cậu, kéo Hạ Thiên đến trước ngực, hôn môi Hạ Thiên. Hạ Thiên chủ động đưa đầu lưỡi cho Hạ Minh, Hạ Minh ngậm lấy, lại đánh vòng quanh đầu lưỡi mềm mại. Hạ Thiên hiện tại, vừa mềm vừa ngọt.

Hắn xoay người đè Hạ Thiên ở dưới thân, cởϊ qυầи của Hạ Thiên. Hạ Thiên cũng cứng, dương v*t của thiếu niên không có dấu vết đã sử dụng, vẫn là màu hồng phấn, ngẩng đầu một cách ngây ngô, rêu rao lại mê người.

Hạ Minh duỗi tay cầm. Hạ Thiên nhạy cảm đến không xong, cũng chỉ chạm vào một chút như thế, Hạ Thiên đã ưỡn eo, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, hô hấp trở nên thật gấp.

“Nhạy cảm như vậy?” Hạ Minh chọc cậu.

Hạ Thiên uốn éo người, gọi một tiếng “ba ba” đầy mềm mại. Hạ Minh cảm thấy có thể mình là biếи ŧɦái, bởi vì Hạ Thiên gọi hắn ba ba, thế nhưng không hề gọi lên lương tri của hắn, lại khiến hắn càng cứng lợi hại hơn, lý trí của hắn đều sắp bay tít ra phía chân trời.

Hắn cúi người hôn môi Hạ Thiên, một bên hôn cậu, một bên vuốt ve cho cậu một cách đầy kỹ xảo. Hạ Minh hôn cái trán trơn bóng của Hạ Thiên, hôn lông mi run rẩy của Hạ Thiên, hôn cái mũi xinh xắn của Hạ Thiên, bờ môi hồng nhuận, gò má còn đỏ hơn ráng đỏ của chạng vạng. Hắn phủ kín nụ hôn của mình lên khuôn mặt của Hạ Thiên, giống như làm đánh dấu cho bảo bối của hắn.

Có lẽ Hạ Thiên chưa từng nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như thế, thở gấp đến lợi hại, không lâu lắm liền bắn tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy tay Hạ Minh, còn có một ít bắn tung tóe trên cái bụng mềm mụp của Hạ Thiên.

Biểu tình của Hạ Thiên có chút thẹn thùng, Hạ Minh lại vuốt ve gáy cậu để trấn an.

“Thoải mái không?” Hạ Minh không lau những tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó đi, mà để một tay sền sệt đó, sờ về phía nếp uốn giữa hai cánh mông.

Hạ Thiên “hừ” một tiếng.

“Sao không trả lời?”

“… Thoải mái.” Hạ Thiên do dự một chút, hỏi một cách ủy ủy khuất khuất, “Nhưng vì sao con mau như vậy? Không phải là con có bệnh gì chứ?”

Hạ Minh cười rộ lên, thì ra Hạ Thiên thẹn thùng là vì cái này. Hắn sờ ngực Hạ Thiên, thình thịch, “Khẩn trương sao?”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Thiên thật sự cảm thấy khẩn trương. Vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

Hạ Minh rời giường, trong nhà không có dịch bôi trơn, một người độc thân như hắn, đã sớm không chuẩn bị mấy thứ này. Hắn dạo một vòng, cuối cùng lấy lọ kem dưỡng da ở trong phòng vệ sinh.

Đi một chốc lại trở về xem, Hạ Minh cảm thấy mình càng bị đánh sâu vào hơn. Cả người Hạ Thiên đều nổi lên ửng hồng của tìиɧ ɖu͙©, dưới da thịt tinh tế là xương cốt cân xứng, nằm ở trên giường tràn ra xuân sắc. Nhìn Hạ Minh với đôi mắt sương mù ướt dầm dề, giang hai tay đòi một cái ôm với Hạ Minh.

Thiên thần thánh khiết của hắn hiện tại nằm dưới thân hắn một cách da^ʍ lãng.

Hạ Minh bóp kem dưỡng ẩm vào đầu ngón tay, thong thả chen một ngón tay vào.

Hạ Thiên hút không khí theo động tác tiến vào của hắn, như là đang cẩn thận cảm nhận xâm nhập của Hạ Minh.

Kỳ thật cảm giác có chút kỳ quái, cảm giác dị vật rất mãnh liệt, nhưng cậu thật sự hưng phấn đến run rẩy, một cử động nhẹ của Hạ Minh đều muốn đòi mệnh của cậu. Hạ Minh động, cậu liền rêи ɾỉ một cách không thể kìm chế.

Hạ Minh thấy Hạ Thiên đã quen dần, động tác liền nhanh hơn.

Hạ Thiên nghe được tiếng nước òm ọp òm ọp, mặt càng đỏ hơn, giống như trái cây chín. Rơi vào trong mắt của Hạ Minh, Hạ Minh chỉ cảm thấy người này thật sự đáng yêu nổ mạnh.

Dù sao cũng là lần đầu tiên của bảo bối hắn, Hạ Minh cẩn thận đến không xong, hắn cũng khẩn trương giống như Hạ Thiên. Làm mở rộng cực kỳ cẩn thận, bởi vậy cũng đặc biệt lâu, lâu đến mức Hạ Thiên mở miệng thúc giục, “Ba ba, còn không vào sao?”

Hạ Minh hít vào một hơi, lại bóp một đống kem dưỡng ẩm, bôi xoa ở giữa hai đùi của Hạ Thiên, đỡ dương v*t thong thả đâm vào.

Hạ Thiên cho rằng sẽ rất dễ dàng, bởi vì vừa rồi cậu thấy mình đã ăn ba ngón tay của Hạ Minh. Nhưng cậu quá ngây thơ rồi, ba ngón tay không thể nào so được với thứ của Hạ Minh, thô hơn ba ngón tay, dài hơn ba ngón tay.

Hạ Thiên lại lo lắng, mình sẽ không chết ở trên giường đêm nay chứ?

Hạ Minh sợ Hạ Thiên không chịu nổi, tiến vào bên trong từng chút một, nếp uốn non mịn đã bị biến hình, cố sức cất chứa đồ vật của hắn.

Hạ Thiên thật sự chịu không nổi, ôn nhu và mềm lòng của Hạ Minh trở thành tra tấn, còn không bằng liền một mạch. Cậu dùng cái chân lành lặn kia vòng qua eo Hạ Minh, cầu Hạ Minh, “Ba ba, mau vào đi.”

Hạ Minh thấy Hạ Thiên đã ra một tầng mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ rực đã trở thành màu trắng, hắn có chút không đành lòng, “Đau quá liền…”

“Không được! Ba mau đi vào đi! Con không sợ.” Chân Hạ Thiên vòng Hạ Minh chặt hơn. Cậu mới không cần chờ tiếp, hôm nay cậu nhất định phải ăn được món thịt đã thèm nhỏ dãi thật lâu này. Cậu làm nũng với Hạ Minh, vòng qua cổ Hạ Minh, đưa miệng mình đến bên miệng Hạ Minh.

Hạ Minh đón được nụ hôn này. Hắn cảm thấy Hạ Thiên dần thả lỏng, cắn chặt răng, đâm một hơi cả nguyên cây vào.

Hạ Thiên nhịn không được hét lên một tiếng, há miệng thở phì phò, đau đớn trong khoảnh khắc đó khiến cậu suýt nữa thì cho rằng mình bị xé rách thành hai nửa, hoặc là bị đồ vật của Hạ Minh thọc xuyên. Cậu khẩn trương nhìn nơi kết hợp của bọn họ, may mắn, cậu còn ổn, cũng không chảy máu.

Hạ Thiên biết lần đầu tiên sẽ đau, nhưng không nghĩ tới sẽ đau như vậy. Hạ Thiên nghĩ nghĩ, đại khái là đồ vật của ba ba cậu quá lớn, lớn hơn những bộ phim cậu đã xem vì mục đích nào đó không thể cho ai biết.

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy mình thật ghê gớm, mình thật sự can đảm, chút sợ hãi kia liền biến mất không còn bóng dáng.

Lối vào vừa chặt vừa nóng, thậm chí còn co rút lại trong vô thức, Hạ Minh cảm thấy mình bị kẹp đến mức vừa căng vừa thoải mái. Xúc động kêu gọi hắn mau động đi, lý trí nói cho hắn phải hết sức ôn nhu, ý thức qua lại giữa hai thái cực, du͙© vọиɠ căng phồng đến mức muốn nổ tung.

Hạ Thiên chờ một lúc mới thích ứng, cậu biết Hạ Thiên đau lòng cậu, “Ba ba, ba động đi, con được rồi.”

Hạ Minh nhận được cho phép, thong thả ra vào mấy lần. Trên mặt Hạ Thiên không hề có vẻ hưởng thụ. Hắn quyết tâm, cũng mặc kệ Hạ Thiên nhăn mày, phía dưới bắt đầu tăng tốc thọc vào rút ra.

“A, a, ba ba….” Hạ Thiên luống cuống ôm lấy cổ Hạ Minh, không biết sao Hạ Minh đột nhiên giống như đổi thành người khác. Khóe mắt cậu ửng đỏ bởi nước mắt, Hạ Minh hôn lên chất lỏng mặn chát của cậu, “Không có gì, cắm chín* là ổn rồi.”

(*熟 thục: chín, quen… Do câu dưới nó hợp với từ chín nên tui để vậy.)

Hạ Thiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi câu nói của Hạ Minh, cậu ngượng ngùng nghiêng đầu qua, Hạ Minh so sánh cậu giống như trái cây vậy, còn có thể chín.

Cậu bị đâm cho a a ư ư, rêи ɾỉ đều là rách nát. Nhưng thật kỳ dị, đau đớn đang chậm rãi biến mất, truyền đến khắp người, là một loại kɧoáı ©ảʍ vừa tê vừa căng. Cả người cậu đều trở nên lâng lâng, giống như đạp lên mây, lại giống như nổi trên mặt nước.

Đột nhiên bị Hạ Minh đâm tàn nhẫn một cái, Hạ Thiên không khỏi kêu lên sợ hãi. Cảm giác này quá kỳ quái, một khu vực nhỏ không thể nói rõ vị trí trong cơ thể Hạ Thiên, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ do va chạm mang đến kɧoáı ©ảʍ phóng đại gấp mấy lần

Hạ Minh bắt giữ được chút phản ứng đó của Hạ Thiên, dán vào gò má mướt mồ hôi của cậu, trêu đùa cậu, “Có chuyện gì vậy?”

“Thật kỳ quái…” Hạ Thiên thở gấp lợi hại, quay đầu qua tìm môi của Hạ Minh.

Bọn họ hôn môi, Hạ Minh dẫn đường Hạ Thiên, dạy cậu môi lưỡi triền miên.

Hạ Thiên trầm mê ở tìиɧ ɖu͙©, hận không thể ăn Hạ Minh vào trong bụng. Cậu dần dần thực tủy biết vị, thì ra làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu là một chuyện sung sướиɠ lại tốt đẹp như thế này.

Hạ Minh cúi đầu ngậm núʍ ѵú phấn nộn trước ngực Hạ Thiên, phía dưới vẫn đưa đẩy không nhanh không chậm, không ngừng thay đổi góc độ, mỗi lần thọc vào rút ra đều cọ qua điểm kia, nghiền mài tinh tế.

Hạ Thiên chịu không nổi nắm chặt ga giường, cầu Hạ Minh bằng giọng mềm nhũn, “Ba ba, chậm, chậm một chút, a…”

Hạ Minh ôm Hạ Thiên lên, hôn cổ cậu, xương quai xanh của cậu, ngực cậu một cách vong tình, thẳng đến khi toàn bộ nửa người trên của cậu đều là vệt nước da^ʍ mỹ.

đầu v* Hạ Thiên bị Hạ Minh ngậm vào liếʍ mυ'ŧ, Hạ Thiên cảm thấy mình thoải mái chịu không nổi, cậu ưỡn ngực đưa mình vào trong miệng Hạ Minh, hy vọng Hạ Minh hút tàn nhẫn hơn một chút, dùng sức hơn một chút. Cậu cảm thấy thẹn lại vui sướиɠ.

đầu v* cằn cỗi kia thế nhưng cũng sẽ mang đến kɧoáı ©ảʍ, Hạ Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chính cậu cũng chạm qua rồi, không hề có cảm giác gì. Nhưng được Hạ Minh vuốt ve, được Hạ Minh hôn môi, cậu liền cảm thấy cả người mình giống như bị bậc lửa. Cậu nóng đến không xong, xấu hổ đến không được, chỉ có Hạ Minh mới có thể dập lửa.

Mà Hạ Minh liền ở trong thân thể cậu, cậu cảm thấy căng đầy lại thỏa mãn. Rêи ɾỉ hợp thành một bản nhạc trong đêm.