Hạ Thiên

Chương 30: Món quà của Hạ Minh

Không trung là màu cam, ráng đỏ từ nơi xa kéo dài tới bên cửa sổ của Hạ Minh, giống như duỗi tay ra là có thể bắt được.

Mùa hè đã sắp qua, thế giới dần biến thành màu vàng kim, giống như một quả trứng gà chín. Chính là Hạ Thiên nhỏ của hắn còn chưa về, Hạ Thiên thành diều đứt dây thả ra ngoài, l*иg ngực Hạ Minh hiện ra chua xót bất an.

Khi bị dán cả ngày cảm thấy không có gì, thẳng đến khi không có trang sức nhỏ hình người kia, mới cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.

Hắn có chút hối hận bản thân nói nhiều. Hắn nói với Hạ Thiên ở trong điện thoại, “Nếu có người thích hợp, cũng có thể thử làm quen một chút.”

Từ sau cuộc điện thoại kia Hạ Thiên liền giống như mất liên lạc, kỳ thật chỉ là mất liên lạc với Hạ Minh. Nhóm bạn bè của cậu vẫn như bình thường. Một tháng có thể gọi được một lần mà nói, đều xem như là Hạ Thiên khai ân với hắn. Hạ Minh không biết Hạ Thiên là tức giận, hay là thật sự vội vàng đi yêu đương.

Hạ Minh nhìn màn hình máy tính thở dài, trong lòng trống rỗng.

Hạ Thiên để lại cho hắn một món quà, một ổ cứng đựng đầy phim, Hạ Thiên tự mình cắt, những vụn vặt hàng ngày trong nửa năm trước khi chia tay. Hiện tại Hạ Minh chỉ dựa vào đoạn video này để sống qua ngày, lăn qua lộn lại nhìn mấy trăm lần.

Hôm nay trước cửa công ty đặc biệt náo nhiệt, tụ tập rất nhiều cô gái trẻ, tiếng cười lanh lảnh. Hạ Minh đưa mắt nhìn về phía đám người, thì ra là một người mặc đồ gấu đang tặng hoa. Hạ Minh không thích xem náo nhiệt, hắn dời mắt, đi về phía bãi đỗ xe.

Thế nhưng trước người nhanh chóng bị chặn lại, là con gấu kia, duỗi một cánh tay cản hắn lại, đưa cho hắn một cành hồng màu đỏ. Hạ Minh cảm thấy thú vị, vì sao phải tặng hoa cho một người đàn ông lớn tuổi như hắn. Nhưng hắn vẫn nhận hoa, đưa đến trước mũi ngửi ngửi, hương thơm nhàn nhạt.

“Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tôi được tặng hoa.” Hạ Minh cười cười với gấu nhỏ, nhưng gấu nhỏ tặng hoa xong cũng không có ý rời đi. Hạ Minh nhìn qua bên cạnh, không ít đồng nghiệp trong công ty đang xem náo nhiệt, còn có mấy viên chức trẻ tuổi mới tới còn đang quay video. Hạ Minh cảm thấy không thể hiểu được.

“Cậu còn có chuyện gì sao?”

Gấu nhỏ lắc đầu với hắn, lại đưa cho hắn một cành hoa hồng trắng, tiếp đó là cành thứ ba cành thứ tư, thẳng đến khi Hạ Minh ôm một bó nhỏ đủ màu sắc, tổng cộng bảy cành.

Hạ Minh nhìn chằm chằm vào cái đầu gấu tròn tròn kia, lòng có suy đoán, “Hạ Thiên?” Hắn không chắc lắm.

Gấu nhỏ không đáp, gỡ đầu gấu xuống, lộ ra đôi mắt giống như hắc diệu thạch, bờ môi như hoa anh đào đỏ, còn có đầu tóc lông xù xù. Là Hạ Thiên của hắn, Hạ Thiên với khuôn mặt vĩnh viễn ngây ngô hồn nhiên. Hạ Thiên nhào thẳng vào trong l*иg ngực hắn.

Tuy đã vào thu, nhưng nắng gắt cuối thu cũng là nắng gắt, Hạ Thiên ở bên trong trang phục thú bông, mồ hôi đầm đìa. Cái ôm này nóng hầm hập, Hạ Minh cảm thấy cả người mình giống như hòa tan, ngay cả suy nghĩ đều mơ hồ.

Thời gian giống như trở lại hai năm trước, đây thật sự không phải mơ chứ? Hạ Minh bưng lấy khuôn mặt của Hạ Thiên, ngó trái ngó phải. Bụ bẫm trên mặt Hạ Thiên đã tiêu, khuôn mặt nhỏ thịt mum múp đã hiện ra đường nét rõ ràng. Dường như vóc dáng cũng cao hơn một chút. Hạ Thiên trưởng thành.

“Sao về mà không nói với ba một tiếng?” Vậy hắn nhất định sẽ đi đón Hạ Thiên.

Hạ Thiên ở trong trang phục thú bông lâu rồi, miệng khô lưỡi khô, cậu liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, nói bằng giọng khàn khàn, “Vậy không phải niềm vui bất ngờ sao?”

Hạ Minh nhìn ra Hạ Thiên khát nước, ôm Hạ Thiên đi về phía bãi đỗ xe. Trước khi đi xoay người đánh tiếng với đám người quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt, đám người tan, đại khái là dời trận địa đến group chat thảo luận sôi nổi.

Hạ Thiên đi được mấy bước, túm ống tay áo của Hạ Minh nói một câu đầy hữu khí vô lực, “Con mệt quá, ba ba.”

Thế là Hạ Minh nâng mông Hạ Thiên bế lên, Hạ Thiên bò lên trên lưng Hạ Minh, chân quấn lên eo của Hạ Minh, giống như một con gấu túi lười biếng. Hạ Minh ước lượng trọng lượng trong tay, cũng không biết có phải chỉ tăng thêm do trang phục thú bông hay không.

Hắn thật sự rất muốn biết Hạ Thiên sống có tốt không.

“Vì sao không liên lạc với ba? Gọi điện thoại đều không nghe. Cánh cứng rồi đúng không?” Hạ Minh vỗ một cái vào mông Hạ Thiên.

Hạ Thiên “xì” một tiếng, “Ba ba, con đều lớn như vậy rồi, không phải nên có chút không gian riêng tư sao?”

Hạ Minh nghe xong trái tim thịch một cái. Lời này của Hạ Thiên không có khuyết điểm, nhưng trước giờ cậu chưa từng yêu cầu có không gian riêng tư, thậm chí Hạ Minh bận rộn không có thời gian để ý cậu, cậu sẽ tức giận.

Trưởng thành, muốn không gian riêng tư, có phải đã có người có thể chia sẻ không gian riêng tư rồi hay không? Suy nghĩ này vừa mới ló lên trong đầu, Hạ Minh liền cảm thấy trái tim mình lạnh một nửa, chua xót lan tràn. Hắn không để ý dưới chân, dẫm phải một miếng gạch lỏng, thiếu chút nữa trẹo chân.

“Ai nha, ba ba, ba cẩn thận một chút! Để con xuống tự đi?” Hạ Thiên hô loạn trên lưng hắn.

“Không có gì?” Hắn châm chước mở miệng, “Học tập thuận lợi không? Có kết bạn không?”

Hạ Thiên ựm ờ cho qua.

Bọn họ ai cũng không nhắc đến lời hẹn của hai năm trước.

Hạ Minh cảm thấy bản thân giống như bị người cột đá ném vào trong biển, ngay cả giãy giụa cũng không giãy giụa được. Tuy rằng khi hắn đưa ra quyết định để Hạ Thiên xuất ngoại đã dự đoán được kết cục thế này… Thế giới này rất lớn, có rất nhiều thứ tốt đẹp, Hạ Thiên thấy được nhiều, khả năng sẽ không còn cảm thấy mình tốt mình đặc biệt. Hắn muốn dâng thế giới này lên cho Hạ Thiên bằng cả hai tay, hắn muốn Hạ Thiên được thứ tốt nhất. Trong tốt nhất lại không nhất định có một Hạ Minh, hắn lặng lẽ đưa quyền lựa chọn cho Hạ Thiên. Ủ𝗇g‎ hộ‎ chí𝗇h‎ chủ‎ vào‎ 𝗇gay‎ ⩵‎ t𝙧ù𝒎t𝙧uyệ‎ 𝗇.ⅤN‎ ⩵

Hắn giống như một cây thông già, mọc rễ trong một mảnh đất suốt đời. Hạ Thiên là bồ công anh, có thể đi đến bất cứ nơi nào cậu muốn.

Ngồi vào xe, Hạ Thiên uống ừng ực một hơi hết nửa chai nước, sau đó cởi trang phục thú bông ném ra ghế sau. Hạ Minh vén tóc mái dính ở trên trán qua một bên cho cậu, lại cài đai an toàn cho cậu theo thói quen, Hạ Thiên lại né một cách vi diệu.

Hạ Minh khó thở, có lẽ thật sự có người “trộm” Hạ Thiên của hắn đi rồi. Hắn đã quen với thân mật của Hạ Thiên, nhưng đó là Hạ Thiên cho hắn vào hai năm trước.

Dọc đường đi Hạ Thiên chủ động nói chuyện với hắn, hỏi phiền não trong công việc của hắn, lại không nhắc một chữ nào về cuộc sống của mình ở nước Mỹ. Hạ Minh cũng không dám hỏi, hắn sợ nghe được thông tin kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, hắn sợ không thể khống chế xao động dưới đáy lòng mình.

Hắn sắp điên rồi, khó chịu đến sắp điên rồi.

Hạ Thiên vừa về liền chiếm phòng bếp, Hạ Minh ngồi vào trước bàn cơm, trước mắt là một bát mì nước nóng hổi. Không biết Hạ Thiên mua gì bên ngoài, cậu đi mở cửa, xách vào một hộp bánh kem nhỏ.

Hạ Thiên cắm nến lên, lại tắt đèn trong nhà, ánh nến ấm áp chiếu ra khuôn mặt thương nhớ ngày đêm kia.

“Ba ba, sinh nhật vui vẻ.”

Hạ Minh cảm thấy mình giống như ném mất hồn, hai mắt bị lôi kéo bởi nhất cử nhất động của Hạ Thiên, Hạ Thiên làm gì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Thẳng đến giờ phút này, Hạ Thiên nói “sinh vật vui vẻ” với hắn, hắn mới lấy lại tinh thần —— ồ, thì ra hôm nay là sinh nhật hắn?

“Ba ba, sao ba lại không vui?” Hạ Thiên nhìn hắn đầy khó hiểu.

Hạ Minh vội vàng đổi thành một khuôn mặt tươi cười, “Vui! Sao sẽ không vui chứ! Cảm ơn Hạ Thiên nhỏ!” Hạ Minh quẹt chóp mũi Hạ Thiên, Hạ Thiên lộ ra nụ cười ngọt ngào với hắn.

“Ước đi ước đi!” Hạ Thiên rơi xuống bên cạnh hắn giống như con bướm vui sướиɠ.

“Được.” Hạ Minh nhắm mắt, chắp hai tay, giờ phút này, hắn còn chưa nghĩ được có nguyện vọng gì. Vậy, hy vọng Hạ Thiên vẫn luôn có thể tươi cười vui vẻ như thế này.

Hắn mở mắt ra, phát hiện Hạ Thiên cũng đang cầu nguyện, hắn chờ Hạ Thiên mở mắt ra, cùng thổi nến. Căn phòng chìm vào bóng tối, Hạ Thiên đi mở đèn.

Hạ Minh cúi đầu ăn mì, hơi nóng bốc lên phun vào mặt hắn, hắn cảm thấy hốc mắt cay cay.

Đột nhiên chóp mũi chợt lạnh, hắn theo bản năng chạm vào, chạm phải một lớp kem trắng. Hắn ngẩng đầu, Hạ Thiên đang cười giảo hoạt với hắn.

Hắn và Hạ Thiên đùa giỡn một hồi, liền cảm thấy không còn khó chịu nữa. Nhưng tắm xong nằm lên giường, cảm xúc khổ sở dời sông lấp biển lại bao phủ lấy hắn.

Giống như khi hắn biết được Trần Vãn nɠɵạı ŧìиɧ vào năm ba mươi tuổi, không, khó chịu hơn khi đó nhiều.

Hạ Minh kéo chăn, vùi mặt vào, dường như làm vậy bản thân sẽ giống như chưa từng khóc, bởi vì nước mắt đều bị vải dệt hút hết. Hắn khóc một cách khắc chế lại áp lực, lòng cực kỳ chua xót. Hạ Minh cảm thấy mất mặt, một lão già ba mươi bảy tuổi như hắn, sao còn sẽ yếu ớt như vậy? Nhưng hắn không thể khống chế được khổ sở gần như khiến hắn hít thở không thông ở trong l*иg ngực mình kia.

Hạ Thiên mở cửa phòng ngủ của hắn ra vào đúng lúc này. Hắn chỉ mải khó chịu, căn bản không để ý tới có tiếng bước chân.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vội vàng vùi đầu xuống. Thật mất mặt, khóc thì thôi, còn bị Hạ Thiên thấy.

“Ba ba, ba đang khóc sao?” Hạ Thiên biết rõ còn cố hỏi một cách đáng giận.

Hạ Minh không lên tiếng. Hắn không mở miệng được, vừa mở miệng chính là nghẹn ngào.

Hắn cảm thấy Hạ Thiên leo lên giường, eo được một đôi cánh tay nhỏ gầy vòng lấy, trước ngực cũng nhiều ra trọng lượng của một cái đầu nhỏ. Hạ Thiên giống như một con mèo nhỏ, cọ loạn trên người hắn.

Hạ Thiên nâng đầu hắn, muốn xách hắn ra khỏi chăn, Hạ Minh không chịu, Hạ Thiên liền hôn bẹp một cái vào thái dương hắn.

Trái tim Hạ Minh đập lỡ một nhịp, cũng bất chấp nước mắt hay không nước mắt tiền đồ hay không tiền đồ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.

Hạ Thiên cười với hắn, nâng mặt hắn, bọn họ trán tựa trán, thân mật giống như hai năm trước.

“Sao ba lại khóc thành như vậy nha?” Giọng của Hạ Thiên mềm mụp giống như con người cậu.

Hạ Minh vẫn không nói nên lời.

“Nói cho con được không, ba ba.” Hạ Thiên dỗ hắn.

Hạ Minh không có khả năng nói.

“Không chịu nói sao?”

Hạ Minh vẫn không động đậy.

“Chúng ta nói về chuyện khác được không. Hửm… ba ba thích món quà của con không?”

Hạ Minh cho rằng cậu nói chính là mấy bông hồng đủ mọi màu sắc kia, “Thích, rất đẹp.” Quả nhiên, trong giọng nói còn mang theo nức nở, Hạ Minh thật sự hận chết chút tiền đồ này của mình.

Hạ Thiên lắc đầu, “Con nói không phải hoa.”

“Hả?” Vậy là gì?

Hạ Thiên thở dài, một bên vuốt ve cổ hắn một bên nói, “Là con nha, con mới là món quà.”

Hạ Minh ngơ ngẩn, hắn giống như bị điểm huyệt, sẽ không động. Hắn cũng không biết phải làm ra phản ứng gì, chút kinh nghiệm yêu đương trong quá khứ đều mất hiệu quả, không dùng được ở trên người Hạ Thiên. Khi đối mặt với Hạ Thiên, hắn giống như một đứa nhỏ ngây ngốc mới yêu lần đầu.

“Con không hẹn hò ai sao?” Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Hạ Minh hỏi một cách không xác định.

Hạ Thiên lại cười rộ lên một cách giảo hoạt, “Thì ra ba ba khóc là vì chuyện này.”

Hạ Minh cảm thấy mình lại rơi vào cái bẫy Hạ Thiên bày ra.

“Được rồi, không dọa ba ba.” Hạ Thiên dùng ngón cái lau đi nước mắt của Hạ Minh, động tác rất mềm nhẹ.

“Ba có biết vừa rồi con cũng ước không?”

“Ừm.”

“Vậy ba muốn biết con ước gì không?” Hạ Thiên tựa vào trán hắn hỏi, hô hấp ấm áp phun vào trên mặt Hạ Minh.

“Ước gì?”

“Ước Hạ Minh là của Hạ Thiên. Con đã ước rất nhiều nguyện vọng như vậy, ở bất cứ trường hợp nào có cơ hội để ước.”

Căn phòng an tĩnh, thế giới đều an tĩnh, chỉ có ánh trăng tròn tròn là đang chơi đánh đu ở trên nóc nhà. Trong an tĩnh đó, Hạ Minh nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình, hắn giống như thiếu niên mới biết yêu, mỗi một lỗ chân lông đều rung động.