Dịch Lam đang nghiêm túc tự hỏi mình đã nuốt cái gì thì thấy nhân loại trước mặt đột nhiên mở mắt.
Cặp mắt đen sâu thăm thẳm không chút gợn sóng như giếng cổ, sâu không thấy đáy. Ánh mắt sắc bén như đao, tựa như có thể nhìn thấu linh hồn trong một cái liếc mắt. Dịch Lam cảm thấy chính mình giống như bị lột sạch trong nháy mắt, toàn thân trên dưới đều bị nhìn thấu.
…… Không đúng.
Dịch Lam cúi đầu nhìn thoáng qua, cậu thật sự không mặc quần áo.
Sau khi biến về nguyên hình, quần áo con người cũng tự nhiên không thể mặc nữa, mà khi hóa thành hình người thì phải mặc lại quần áo một lần nữa.
Khi Dịch Lam còn đang xấu hổ thì thấy người đàn ông nọ ngẩn ngơ trong giây lát, ngay sau đó, một âm thanh trầm thấp và từ tính, có chút khàn khàn vang lên:
“…… Tiểu Bạch?”
Giọng nói hay ghê, nhưng những lời nói ra lại làm Dịch Lam hơi khó chịu.
Tiểu Bạch? Ai là Tiểu Bạch? Cậu đường đường là một hồ ly tinh, sao có thể có cái tên giống như tên của một con cún như vậy được!
Vì thế hồ ly nhỏ nheo cặp mắt đầy nguy hiểm, đột nhiên bật dậy ——
“Dịch Lam.”
Dịch Lam nghiêm túc trả lời: “Tên của tôi không phải là Tiểu Bạch.”
Người nọ im lặng một lúc. Lúc này trong đôi mắt hắn đều là hình ảnh da thịt trắng đến phát sáng của thiếu niên, như viên ngọc bích đẹp đẽ chưa qua mài giũa.
Hắn chỉ có thể quay mặt đi, vén chăn bông trên người lên rồi đem tất cả quấn lên người Dịch Lam.
Dịch Lam cuộn tròn trong chăn, lộ ra một cái đầu lông xù cảnh giác nhìn hắn.
Nam nhân này lại mặt không đổi sắc đứng dậy, từ bên cạnh tủ quần áo lấy ra một cái áo ngủ đơn giản và qυầи ɭóŧ dùng một lần ném lên giường, ánh mắt thẳng tắp, thậm chí chưa từng chếch đi quá nửa phân: “Cậu mặc cái này đi.”
Sau khi thân ảnh người nọ biến mất trong phòng, Dịch Lam hơi buông lỏng cảnh giác, tức tốc cầm quần áo ngủ bên cạnh mặc vào, so sánh một chút.
A.
To quá.
Sau khi mặc vào bộ quần áo không quá vừa người, Dịch Lam liền ra khỏi phòng, cậu phát hiện phòng khách bên ngoài rất rộng, bên cạnh còn có cầu thang, hóa ra là biệt thự hai tầng.
Mà cái người đàn ông có bộ dáng tuấn mỹ đang ngồi trên sô pha kia, từ giây phút cậu mở cửa đi ra, ánh mắt của người nọ lại một lần nữa quan sát gương mặt cậu không rời với một đôi mắt sâu thăm thẳm.
Dịch Lam hơi khó hiểu liếc nhìn cái gương đặt trong phòng.
Gương mặt cậu rất là bình thường nha, môi hồng răng trắng mắt hạnh, hẳn phải rất phù hợp thẩm mỹ của nhân loại mới đúng chứ.
Thế anh ta đang nhìn cái gì vậy?
Điều làm cậu khó hiểu hơn là chuyện khác. Vừa mới nãy Dịch Lam thử sử dụng một chút yêu lực trong thân thể, nhất thời kinh ngạc phát hiện yêu lực của cậu rất dồi dào, thậm chí dư thừa tới nỗi đạt tới cảnh giới cậu chưa bao giờ chạm tới.
Cậu đang cúi đầu tự hỏi, người đàn ông cách đó không xa như thể hiểu được suy nghĩ của cậu, liền nói:
“Cậu hôn mê một ngày một đêm, lúc ý thức còn thanh tỉnh đã ăn Thiên phẩm linh đan của tôi.”
Dịch Lam ngẩn người: “Hóa ra thịt viên đó là linh đan?”
Trách không được yêu lực của cậu lại đột nhiên dư thừa như vậy, loại đồ tốt thế này nên để trong phòng sư phụ mười bình tám lọ……
Vì thế Dịch Lam thuận miệng hỏi: “Cái linh đan này, quý lắm sao?”
“Một viên có giá mười lăm triệu.”
Dịch Lam: “……?”
Nhiều, nhiều như vậy?
Thật tốt, đừng nói mười bình hay tám lọ. Chỉ cần một viên đã đủ để làm sư phụ của cậu táng gia bại sản ngay tại chỗ rồi đó!
Lại còn bị cậu ăn!
Đồng tử hồ ly nhỏ liền chấn động, không thể tưởng tượng được nhìn về phía người ngồi đối diện.
Trong nháy mắt, Dịch Lam liền đông cứng.
Cậu giống như có thể thấy được một cảm xúc không thể miêu tả được từ cặp mắt sâu thẳm kia, kinh hỉ, mê mang, thống khổ, buồn bã, ảm đạm, cuối cùng đều quy về một mảnh lặng im ngàn năm tĩnh mịch.
Không đợi cậu tiếp tục suy ngẫm, hắn liền dời tầm mắt:
“Nếu cậu không trả nổi, vậy đổi loại phương thức trả nợ khác…… Cũng có thể.”
Dịch Lam cứng đờ cả người: “Ví dụ như?”
Nam nhân trầm ngâm một lát, khuôn mặt trang nghiêm, đôi môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ:
“Bán thân.”
…… Bán thân?
Là bán thân trong tưởng tượng của cậu sao?!
Dịch Lam theo bản năng siết chặt vạt áo sơ mi, dùng sức kéo xuống phía dưới, tự nhiên cảm thấy mông mình lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, cậu nhớ lại những lời sư phụ dạy bảo trong lúc uống say, cái gì mà phú quý bất năng da^ʍ nghèo hèn không thể dời uy vũ không thể khuất……
(*) Nguyên văn: Phú quý bất năng da^ʍ, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị Đại Trượng phu
(富貴不能淫, 貧賤不能移, 威武不能屈, 此之謂大丈夫).
Câu trên có nghĩa là giàu sang không làm cho say đắm, nghèo hèn không làm cho đổi dời, oai võ không làm cho khϊếp sợ, ấy mới gọi là Đại Trượng phu.
“Cái đó…” Dịch Lam nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt:
“Ngài nói bán thân…… Nó, nó là đứng đắn phải không?”
Lặng im vài giây, hắn liền nheo đôi mắt lại, dưới ánh mắt khẩn trương của Dịch Lam, trả lời:
“Nếu tôi nói nó không đứng đắn thì sao?”
Dịch Lam: “……?”
Dịch Lam: “???!”
–-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hoài: Hình như em ấy cảm thấy tôi sẽ làm cái gì đó không đứng đắn.
Dịch Lam: Sư phụ! Mông đồ đệ người sắp không còn!!