Tiểu Hồ Ly Sau Khi Bị Ảnh Đế Nhặt Về Nhà Liền Hot

Chương 1.2

Dịch Lam run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh lấy điện thoại di động ra. Bởi vì cậu không có chứng minh thư, cũng không có thẻ ngân hàng và phần mềm thanh toán màu xanh, wechat cũng chỉ dùng để nói chuyện phiếm, còn chỉ kết bạn với một mình Dịch Vô Lâm. Nhưng sau ba ngày đi đường, di động đã sập nguồn từ lâu.

Cậu thử khởi động lại điện thoại, một lúc sau màn hình sáng lên hiển thị một phần trăm pin đỏ chót.

Dịch Lam tức tốc sử dụng tốc độ tay vô cùng điêu luyện của mình, trong nửa giây ngắn ngủi tìm được số điện thoại của Dịch Vô Lâm, trực tiếp bấm gọi khi điện thoại còn chưa hết pin.

Vài giây sau, một giọng nữ máy móc truyền đến nhắc nhở:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ……”

…… Quả nhiên vẫn như vậy.

Sau khi xuống núi, Dịch Lam mới phát hiện, tìm kiếm một người ở trong biển người mênh mông—— hoặc là nói một con yêu thú —— quả thực giống như là mò kim đáy biển vậy.

Huống chi cậu chỉ có hơn hai tệ…… in một tờ rơi cũng không đủ, làm cho hồ sinh* vốn đã nhấp nhô càng họa vô đơn chí.

(*) Hồ sinh: chế từ nhân sinh, do bạn thụ là hồ ly nên tác giá chế ra là hồ sinh

Dịch Lam nhìn chiếc điện thoại đã hết pin với tâm trạng phức tạp, khẽ thở dài.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì nghèo.

Hai trăm năm qua, Dịch Lam vẫn luôn sống trên núi sâu, ngẫu nhiên xuống núi cũng là bị Dịch Vô Lâm kéo đi ăn uống thưởng thức phong cảnh chốn nhân gian. Có một sư phụ hay trở mặt, cậu cũng không biết thì ra tiền lại quan trọng như vậy.

Trước mắt…… Chỉ có thể cố gắng kiếm tiền. Chỉ sau khi kiếm được tiền thì cậu mới có thể ăn uống no đủ, có sức để đi tìm sư phụ.

Sau đó nhấn tên sư phụ khốn nạn đó trên mặt đất đánh cho một trận.

Cuối cùng mang theo sư phụ chết tiệt cùng cậu trở về núi, sống hạnh phúc cùng nhau.

Dịch Lam sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cảm thấy mười phần hợp lí, liền tự tin yên tâm tiến về phía trước một bước ——

Trong chớp mắt.

Thế giới đột nhiên giống như trở nên rộng lớn không ngờ, Dịch Lam sửng sốt trong giây lát, lắc lắc đôi tai lông xù trắng tinh.

Cậu quay lại nhìn ảnh phản chiếu của bản thân từ mặt kính nằm lẫn lộn trong đống rác, ấy vậy mà là một con hồ ly nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Hồ ly nhỏ thò đầu ra từ đống quần áo hỗn độn, miếng đệm thịt màu hồng nhạt cứng đờ giữa không trung, đôi mắt màu hổ phách mở to tràn đầy khϊếp sợ.

…… Không ổn!

Yêu lực của cậu không đủ để duy trì hình người!

Trong tình cảnh họa vô đơn chí, bụng Dịch Lam đau nhói như đang bị hàng nghìn, hàng vạn con sâu gặm nhấm, muốn cắn xé cậu đến khi máu thịt lẫn lộn. Cậu nhắm mắt lại, nhịn không được ôm chặt cái đuôi của mình, cuộn thành một cục bông thống khổ run rẩy.

Sao lần này lại nhanh như vậy……

Cả người cậu đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp mất đi ý thức.

Cách mấy con phố không xa, một người đàn ông đang ngồi trên xe đột nhiên có chút nghi hoặc mà “A?” một tiếng.

Hắn bảo tài xế dừng xe, bản thân trang bị tốt khẩu trang và mũ đi vào một con hẻm nhỏ. Hai phút sau, lại vòng trở về.

Một lần nữa bước lên xe, tài xế ngồi hàng ghế lái kỳ quái hỏi: “Tạ tổng, ngài làm gì vậy?”

Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn cục bông trắng tuyết trong áo khoác của mình:

“…… Đi nhặt một vật nhỏ.”

***

Dịch Lam mơ màng trở mình, cảm thấy trên người hơi nóng.

Cậu giống như đang nằm trong vòng tay ai đó, gương mặt dựa vào khuôn ngực rắn chắc ấm áp, chiếc chăn bông quấn quanh người làm cậu có chút ngột ngạt, nhưng phần ấm áp này ở mùa đông thật sự rất hiếm gặp.

Cho nên Dịch Lam lần theo nguồn nhiệt, cọ cọ rồi rụt người vào sâu trong l*иg ngực người nọ.

Đây chắc hẳn là sư phụ? Tuy rằng từ khi cậu có thể hóa hình thì sư phụ rất ít khi ôm cậu, còn thường xuyên đá cậu văng ra khỏi ghế sô pha trong khi cậu đang ở nguyên hình hồ ly, mỹ danh là đang huấn luyện khả năng phản xạ cho cậu ……

Từ từ, sư phụ đã xuống núi.

Vậy người đang ôm cậu là ai?

Dịch Lam lập tức mở mắt ——

Đập vào mắt cậu đầu tiên đó là hầu kết nhô cao của đàn ông, cùng quai hàm căng chặt, phác họa ra đường nét khuôn mặt sắc nét và gợi cảm. Dịch Lam theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy sống mũi cao thẳng cùng một đôi mắt nhắm nghiền và hốc mắt rất sâu.

Cả hai gần nhau đến mức thậm chí Dịch Lam có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp từ người nọ đang phả vào trán cậu.

Có đôi chút quen mắt.

Sửng sốt vài giây, cậu chợt nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó.

Hình như vì yêu lực tiêu hao quá độ mà cậu đã té xỉu, trong mớ kí ức hỗn loạn, mơ hồ có thể cảm nhận được bản thân bị một người ôm vào lòng và trong lúc cậu đói đến khó chịu lại ngửi được một mùi hương kỳ lạ.

Mùi hương đó hấp dẫn quá mức như thể đó là mùi từ nồi thịt kho tàu siêu to khổng lồ mà sư phụ làm cho cậu vào dịp tết, cậu cảm nhận được hương thơm đó đang ở rất gần đây cho nên cậu lần theo mùi vị, một ngụm ăn sạch.

Mùi vị còn vô cùng đậm đà, tương tự món thịt viên chiên mà sư phụ đã làm.