Đỗ Thiên Thu bước đi vội vàng, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, thời điểm cúi đầu rửa tay, một người khác xuất hiện kế bên anh ta.
Trong đầu Đỗ Thiên Thu đều là lời thoại của kịch bản, cũng không có thời gian xem bên cạnh là ai, nhưng người bên cạnh lại cười một tiếng, hỏi:
“Anh Đỗ, anh trông rất tự tin nha.”
Động tác rửa tay của Đỗ Thiên Thu dừng một chút. Anh ta ngẩng đầu mới phát hiện, người bên cạnh mình hóa ra là Phù Văn Nhạc.
Anh ta cười nhạt: “Phù Văn Nhạc, cậu có ý gì?”
Phù Văn Nhạc không nhanh không chậm lấy khăn giấy ra: “Công ty anh bỏ ra rất nhiều tiền để đưa anh tham gia chương trình này, chỉ hy vọng rằng anh có thể giành lấy quán quân.”
“Không ai không muốn trở thành kẻ chiến thắng cả.”
Đỗ Thiên Thu tiếp tục cười: “Cậu không phải cũng vậy sao?”
Phù Văn Nhạc lại lắc đầu: “Tôi hiểu rõ năng lực bản thân mình, mục đích chính khi tôi tham gia chương trình là tăng độ nổi tiếng.”
Đỗ Thiên Thu sửng sốt một chút, không nghĩ tới cậu ta lại nói trắng ra như vậy.
“Nhưng tôi vẫn còn một nguyện vọng.” Phù Văn Nhạc nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Thu: “Đó chính là, tôi muốn người tên Dịch Lam kia…… biến mất khỏi chương trình này.”
“Vậy cậu có thể yên tâm.”
Đỗ Thiên Thu vảy nước trên tay: “Tôi sẽ không đến mức bại bởi một tân binh chưa có một bộ phim chính thức nào.”
Anh quay người định đi ra ngoài, lại nghe thấy Phù Văn Nhạc phía sau nói: “Anh thực sự tin rằng mình có thể diễn tốt hơn cậu ta sao? Tiết mục mở màn cậu ta đã diễn như thế nào, quên rồi à.”
Đỗ Thiên Thu dừng lại, trên mặt rốt cuộc cũng không giữ được nụ cười giả tạo.
Đúng vậy, ngay từ đầu anh ta đã rất buồn bực.
Vốn dĩ anh ta mới là nhân vật chính của đoạn diễn mở đầu nhưng Dịch Lam vừa xuất hiện trên sân khấu, cậu đã thu hút sự chú ý của tất cả khán giả. Mà khi anh ta đối mặt với Dịch Lam, đầu óc anh ta liền trống rỗng, thậm chí còn quên mất hai câu.
Tuy rằng giám khảo không chỉ ra điều đó nhưng nó luôn là cái gai trong lòng anh ta và bất cứ khi nào thấy Dịch Lam, cái gai đó sẽ nhức lên.
Vu Uyển khi nhận xét Dịch Lam còn không thèm che giấu sự yêu thích với cậu, càng làm nỗi lo âu trong lòng anh ta tăng thêm.
Anh ta ra mắt năm năm, lại không có một bộ phim nào nổi tiếng, công ty cũng đã cho anh ta một ít tài nguyên tốt nhưng anh ta vẫn chưa có tác phẩm nào làm nên tên tuổi.
Mà lần này, chương trình “Nhật Ký Trưởng Thành Của Diễn Viên” chính là cơ hội cuối cùng người đại diện trao cho anh ta.
Anh ta bắt buộc phải giành lấy vị trí quán quân để công ty thấy được khả năng của mình.
Nếu không sẽ trực tiếp bị loại bỏ, về sau nếu có thể diễn phần lớn là những bộ phim thương mại vô nghĩa và không còn cơ hội để nổi tiếng.
Khoảnh khắc thấy Đỗ Thiên Thu dừng lại, Phù Văn Nhạc liền cười thầm trong lòng.
***
“Kết quả đối diễn là tổng số phiếu của một trăm khán giả và ban giám khảo. Mỗi ban giám khảo tính là mười phiếu, khán giả thì mỗi người một phiếu.”
Phù Văn Nhạc đi tới bên cạnh Đỗ Thiên Thu, đè vai của anh ta, đôi mắt hếch nheo lại chỉ còn một khe hở: “Trong tay tôi vừa đúng lúc lại có một số thông tin liên lạc của khán giả ……”
Hàm ý rất rõ ràng là để Đỗ Thiên Thu mua chuộc những khán giả đó.
Sắc mặt của Đỗ Thiên Thu lại đột nhiên tối sầm lại, lập tức hất tay Phù Văn Nhạc ra: “Đừng con mẹ nó chạm vào tôi, cậu bị gay.”
Anh ta đã nghe một vài tin đồn, tài nguyên trong tay Phù Văn Nhạc, đều dựa vào việc bán mông cho kim chủ để đổi lấy.
Vẻ mặt Phù Văn Nhạc tức khắc thay đổi.
Cậu ta thu hồi cánh tay đang giơ ra giữa không trung, cười lạnh một tiếng: “Thẳng nam các anh đúng là nhiều chuyện. Quên đi, tôi chỉ cần cái tên họ Dịch kia lăn ra khỏi tầm mắt, mà anh thì muốn hạng nhất, hai ta hợp tác chính là một công đôi việc. Muốn hay không? Cho tôi một câu trả lời chính xác.”
Hai tay Đỗ Thiên Thu nắm chặt thành quyền, đề nghị của Phù Văn Nhạc anh ta không thể thờ ơ, không sai, màn biểu diễn sắp tới đối với anh ta rất quan trọng……
Nhưng anh ta từ trước cho tới nay đều có sự kiên trì và kiêu ngạo của chính mình.
Đỗ Thiên Thu vẫn luôn cảm thấy, mình khác với các diễn viên khác. Anh ta phải nổi tiếng bằng bản lĩnh của mình, không phải dựa vào những phương thức mờ ám đó. Đây là niềm tin vững chắc của anh ta trong nhiều năm.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, một lát sau, Đỗ Thiên Thu hít sâu một hơi, cuối cùng buông lỏng những ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch.
—— Dường như đã hạ quyết tâm.